Triệu Huyền, hắn ngay từ đầu đã biết rõ bản thân rốt cuộc là cái gì. Khi được khai sinh, trong bộ não hắn chỉ được thiết lập duy nhất một mệnh lệnh: "Giúp người tham gia hệ thống trải nghiệm một cuộc sống hoàn toàn mới."
Hắn tồn tồn tại trên đời hai trăm năm, đã trải qua hơn 100 đời kí chủ khác nhau. Dần dần, hắn bắt đầu có ý thức của riêng mình, cũng trở nên tò mò về thế giới con người. Nhưng mà sự thật lại khiến hắn thất vọng.
Con người quá tầm thường, quá vô vị cùng nhàm chán. Không thể tự kiềm chế tham sân si của bản thân. Người thì yếu đuối nhu nhược, kẻ lại quá gian xảo quỷ quyệt. Triệu Huyền đã nhiều lần tham gia vào thế giới của họ, cuối cùng lại chỉ có thể tâm lạnh lẽo trở về không gian chủ thần. Hắn ghét con người!
Nhưng mà khi thiếu niên tên Hoa Yên Vũ xuất hiện, giống như làm bừng sáng thế giới của hắn.
Y kiêu ngạo nhưng không kiêu căng, tùy hứng lại rất tỉ mỉ.Y đặc biệt đến nỗi hắn không thể rời mắt.
Triệu Huyền muốn dõi theo hành trình của y, muốn cùng y trải qua từng khoảnh khắc. Hắn không ngại mỗi lần tự khóa kí ức để được trải nghiệm cảm giác yêu y theo nhiều cách. Ngọt ngào, nhẹ nhàng mà thỏa mãn.
Chỉ là, hắn biết y sẽ sớm hoàn thành trải nghiệm. Lúc đó, hắn sợ bản thân sẽ không chịu được mất. Triệu Huyền thực sự đã quá yêu Hoa Yên Vũ. Yêu đến không thể dứt ra.
Hắn muốn giam giữ y trong thế giới ảo mãi mãi, nhưng lý trí lại không cho phép. Yên Vũ a, y chỉ là một thiếu niên đơn thuần. Đợi y ngoài hiện thực còn rất nhiều điều tươi đẹp. Triệu Huyền sao nỡ ích kỷ hủy hoại y chứ.
Cuối cùng hắn chỉ còn một cách duy nhất. Tự phong ấn kỉ niệm bên y vào trong hộp đen của hệ thống, khiến bản thân mãi mãi không nhớ đến nó nữa. Hắn mong như vậy sẽ ngăn được ý nghĩ điên cuồng của mình.
Chỉ là không thể ngờ hành động của hắn lại khiến Hoa Yên Vũ chịu nhiều thiệt thòi như vậy!
Biết trước như thế, hắn thà chọn để bản thân dày vò cũng không muốn y thống khổ. Hắn đến cả súc sinh cũng chẳng bằng.
Lần này làm lại, hắn sẽ trân trọng từng khoảnh khắc bên y. Khiến y trở thành người hạnh phúc nhất.
Hoa Yên Vũ không thể vì hắn mà khóc thêm một lần nào nữa.
...----------------...
Hoa Yên Vũ nghe được âm thanh róc rách của nước, thầm nghĩ bản thân có lẽ đang trên đường đi đầu thai. Cảm xúc có chút nghẹn ngào, y không dám mở mắt, chỉ nằm im như vậy.
Canh mạnh bà....xóa kí ức làm lại từ đầu.
"Huyền, em không muốn quên anh."
"Vậy thì mở mắt ra nào!"
Hoa Yên Vũ giật mình khi nghe được giọng nói kia. Rất giống, thật sự vô cũng giống giọng anh chồng y. Nhưng mà, y đâu còn có cơ hội gặp hắn nữa. Chắc do bản thân tự tưởng tượng ra thôi.
"Dậy nào, em ngủ rất lâu rồi."
Hoa Yên Vũ cố thuyết phục bản thân đang mơ, nhưng cảm giác mềm mại trên mặt lại khiến y run rẩy. Không phải mơ! Là thật rồi!
Y mở bừng mắt, hai con ngươi đều tràn ngập kinh ngạc cùng không tin tưởng. Hoa Yên Vũ đưa tay xoa nắn mặt người nọ, bóp đến mặt hắn đỏ bừng mới ôm chặt hắn, đỏ mắt òa khóc như một đứa trẻ. Triệu Huyền chỉ có thể ôn nhu dỗ dành y, thỉnh thoảng lại hôn lên đuôi mắt ướt át của Hoa Yên Vũ.
"Cảm ơn em, tiểu Vũ. Cảm ơn vì không buông tay anh."
"Hức....em tưởng mình chết rồi, sẽ không gặp được anh nữa."
"Anh sẽ không để cho em rời xa anh đâu. Ngoan, nín nào."
"Hôn em đi!"
Ninh Huyền tự bạo, nguồn năng lượng hệ thống lan tỏa ôm trọn linh hồn Hoa Yên Vũ mang về quá khứ. Hắn đưa y quay lại từ đầu, sống một lần nữa với tư cách là tiểu hồ ly Hoa Y.
Triệu Huyền muốn bù đắp lại cho y tất cả những điều mình làm sai ở lần trước, muốn mỗi thế giới hai người trải qua phải hoàn hảo nhất. Đây chính là mục đích hắn để y một lần nữa trở về khoảng thời gian này.
"Ư...Huyền, anh sẽ không bỏ em chứ?"
Hoa Yên Vũ trong cơn sóng tình ngập đầu vẫn không quên hỏi hắn. Đi đã nói câu này hơn 5 lần, mỗi lần đều như xé toạc trái tim Triệu Huyền. Hắn thật sự làm người yêu tổn thương rồi.
"Anh yêu em."
Triệu Huyền ôn nhu hôn môi y, bên dưới không ngừng đỉnh sâu khiến Hoa Yên Vũ rên rỉ điên cuồng. Một đêm hoan ái, trút hết phiền muộn của đời trước. Chúng ta hòa làm một, không còn bất kỳ rào cản nào.
Em yêu, mọi chuyện qua rồi.
...----------------...
Sáng sớm, Mặt Trời rực rỡ chiếu qua cửa sổ rọi lên khuôn mặt mĩ miều của tiểu hồ ly nhỏ bé. Lông mi y rất dài, đuôi mắt cũng vô cùng đẹp. Khóe mắt đính một nốt ruồi son mỹ lệ động lòng người. Triệu Huyền nhìn đến ngẩn ngơ, tận khi con ngươi to tròn long lanh kia mở ra hắn mới hoàn hồn.
"Huyền........"
Hoa Yên Vũ lười biếng ngáp một cái, rồi lại rướn người hôn lên môi hắn một cái. Âm thanh "chụt" vang lên khiến Triệu Huyền vô cùng hạnh phúc.
Lần trước, khi y tỉnh dậy, cũng là ở đây, cũng là sáng sớm. Y gọi một tiếng "Huyền" khiến hắn muốn bỏ chạy. Nhưng hiện tại không phải như vậy nữa rồi.
"Em không trách anh, không hận anh sao?"
"Tại sao phải hận? Em biết Huyền rất yêu em mà. Em cũng không thể sống thiếu Huyền."
"Anh cũng vậy."
Chúng ta không thể sống thiếu nhau.
"Ây nha, hôm nay là ngày anh đồng ý kết hôn với Mạc Diệp phải không?"
Triệu Huyền trực tiếp đơ ra.
"Lần này em không cho phép đâu. Lén phéng là thiến!"