Nghịch Thiên Vương Phi

Chương 10: Thỏa hiệp



Cái gọi là chính nghĩa nhân sĩ chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay quyền quý nào đó mà thôi.

Phụng Vĩ Lạc gật đầu: "Nói chuyện với người thông minh quả nhiên đơn giản. Lạc Vương, ta muốn ngài bảo đảm trong vòng nửa năm ta vẫn còn sống".

Nửa năm không phải là tùy tiện nói ra, mà là nằm trong sự tính toán của Phụng Vĩ Lạc, là khoảng thời gian Đông Lăng Tử Lạc có thể nhân nhượng.

Ngoài Nghiêm gia, người không muốn nàng sống không hề ít!

Hoặc sáng hoặc tối, những việc này đều không liên quan gì đến Đông Lăng Tử Lạc.

Lúc này cũng chỉ có Đông Lăng Tử Lạc mới có năng lực bảo vệ nàng không chết.

Nửa năm là cực hạn của người đàn ông này, quá dài hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý, mà quá ngắn thì nàng lại không đủ thời gian để bày bố.

"Hừ, kẻ thù của ngươi bổn vương cũng phải quản sao? Bảo vệ ngươi trong vòng nửa năm vẫn còn sống, ngươi tưởng mình là ai, bổn vương dựa vào cái gì mà phải lo sống chết cho ngươi!"

"Lạc Vương, ngài đang giả vờ hồ đồ ư? Người muốn giết ta vì cái gì lẽ nào Lạc Vương còn không rõ? Chỉ là nửa năm mà thôi, lẽ nào Lạc Vương nửa đời sau muốn bầu bạn với thái giám trong cung ư?", Phụng Vĩ Lạc cười khẽ, trong mắt người ngoài cảnh tưởng này lại có ý tứ khác.

Hóa ra Lạc Vương và Phụng Vĩ Lạc cô nương có tình ý, chỉ là...

Hừ, tạo hóa trêu người!

Còn tình huống thật chỉ có người trong cuộc mới biết.

Đông Lăng Tử Lạc nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đang uy hiếp bổn vương?"

"Cũng không phải lần đầu, thêm lần nữa có sao đâu?", Phụng Vĩ Lạc không hề để ý đến sát khí trên người Đông Lặng Tử Lạc.

Hai người đã lật bài ngửa với nhau rồi thì còn kiêng dè gì nữa...

Phụng Vĩ Lạc cũng là người thường được phụ mẫu sinh ra nuôi dưỡng, cũng chỉ có một cái mạng, Đông Lăng Tử Lạc sợ chết, lẽ nào Phụng Vĩ Lạc không sợ chết ư...

Đông Lăng Tử Lạc nhìn chằm chằm Phụng Vĩ Lạc như muốn nhìn thấu nàng vậy.

Phụng Vĩ Lạc lại không hề để tâm, máu trên trán chảy xuống mặt, nàng dường như không hề phát hiện ra, để mặc cho Đông Lăng Tử Lạc quan sát.

Thảm hại cũng được!

Chật vật cũng được!

Hèn mọn cũng được!



Vô liêm sỉ cũng được!

Phụng Vĩ Lạc nàng chính là Phụng Vĩ Lạc, mặc kệ người khác nhìn thế nào.

Hai người cứ nhìn nhau chăm chú như vậy, từ xa nhìn lại giống như một cặp tình lữ tình cảm sâu đậm...

Lúc này, trong ánh mắt họ chỉ có nhau!

Trên thực tế, ánh mắt họ nhìn đối phương chỉ có sự căm thù.

Ai nhượng bộ trước người đó sẽ thua.

Đông Lăng Tử Lạc không thể chấp nhận bản thân sẽ thua một người phụ nữ.

Còn Phụng Vĩ Lạc thì không thể thua, một khi nàng thua là sẽ thua mất cả tính mạng của mình.

Hai người cứ giằng co như vậy, không ai chịu nhường ai...

Phụng Vĩ Lạc cũng không sốt ruột, nàng biết người thắng cuối cùng nhất định sẽ là nàng, bởi vì nàng lấy mạng sống ra để cược.

Quả nhiên, không để cho Phụng Vĩ Lạc phải đợi quá lâu, khi Đông Lăng Tử Lạc xác định Phụng Vĩ Lạc sẽ không nhượng bộ đã phải cắn răng thỏa hiệp.

"Được, bổn vương đồng ý với ngươi, trong vòng nửa năm sẽ không có ai vì chuyện này mà gây phiền phức cho ngươi, về phần chuyện ngươi tự gây ra thì bổn vương không quản được", mạng của hắn quý giá hơn Phụng Vĩ Lạc.

Chẳng phải chỉ là nửa năm thôi sao? Đông Lăng Tử Lạc hắn có thể nhịn được.

Nửa năm sau, hắn sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.

Phụng Vĩ Lạc, một ngày còn Đông Lăng Tử Lạc ta trên đời thì ngươi đừng mong sống yên ổn ở vương triều Đông Lăng này.

"Đa tạ Lạc Vương", Phụng Vĩ Lạc nghe vậy liền nói từ tận đáy lòng, đồng thời lùi về sau một bước, đôi mắt bình tĩnh nhìn Đông Lăng Tử Lạc.

Nàng không quan tâm Đông Lăng Tử Lạc nghĩ thế nào, cứ vượt qua kiếp nạn trước mắt đã rồi tính.

Dưới cái lườm của Đông Lăng Tử Lạc, Phụng Vĩ Lạc cười nói, thản nhiên vươn tay ra vuốt lại y phục bị vò nát của Đông Lăng Tử Lạc.

"Lạc Vương, đây là lần đầu tiên chúng ta tiếp xúc gần như vậy, cũng là lần cuối cùng, lần sau gặp lại, Lạc Vương và Vĩ Lạc sẽ là..."

"Kẻ thù!"

"Bốp..."

Phụng Vĩ Lạc còn chưa nói hết hai chữ cuối cùng đã bị Đông Lăng Tử Lạc cho một bạt tai ngã xuống đất.



Thị vệ cách đó không xa thấy vậy lập tức tiến lên, chĩa thẳng trường thương về phía Phụng Vĩ Lạc, chỉ cần Đông Lăng Tử Lạc hạ lệnh một cái là Phụng Vĩ Lạc lập tức chết thảm tại chỗ.

Cái tát này đánh rất mạnh, Phụng Vĩ Lạc nằm trên đất một lúc mới lấy lại tinh thần, nhổ ra một ngụm máu tươi trên đất, trong máu còn có một cái răng gãy...

Phụng Vĩ Lạc chẳng ừ hử lấy một tiếng, chầm chậm ngẩng đầu lên, mái tóc dài che lấp gương mặt, cũng che đi cả sự sắc bén và phẫn nộ trong ánh mắt Phụng Vĩ Lạc.

Đối mặt với trường lương lạnh lẽo, Phụng Vĩ Lạc không có bất cứ sợ hãi nào, ngược lại còn mơ hồ cười nói: "Hóa ra, một quân tử nhẹ nhàng như Lạc Vương đây cũng đánh nữ nhân".

Trong lúc nói chuyện, mười ngón tay thon dài từ từ vuốt mái tóc dài lên, để lộ ra gương mặt đầm đìa máu.

Gò má trái là máu, gò má phải thì sưng phồng lên, nhìn trông như một cái đầu heo bị dội máu lên vậy, muốn có bao nhiêu xấu xí thì có bấy nhiêu xấu xí.

Nhưng nhìn thấy Phụng Vĩ Lạc như vậy lại không có một ai dám cười nàng, dám nói nàng xấu.

Bởi vì đôi mắt đó... lạnh đến dọa người, lạnh đến khiến người ta sợ hãi....

Đông Lăng Tử Lạc chưa từng nhìn thấy ánh mắt nào như vậy, tựa như đã nhìn thấu mọi thứ trên thế gian, lại giống như mãnh thú cận kề cái chết nhìn thấy kẻ địch mạnh hơn bản thân, chuẩn bị liều chết một phen, chuẩn bị cá chết lưới rách.

"Lui xuống", ma xui quỷ khiến thế nào Đông Lăng Tử Lạc lại phất tay ra lệnh cho thị vệ lui xuống.

Nhìn chằm chằm Phụng Vĩ Lạc, cảm giác buồn bực trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt.

Đây đúng là Phụng Vĩ Lạc yếu đuối vô năng, gặp hắn chỉ biết cúi đầu khóc lóc đó sao?

Trong lòng mơ hồ có vài phần không xác định, có một cảm giác hối hận kịch liệt kéo tới.

Dường như cưới Phụng Vĩ Lạc cũng không tệ.

Nhưng chuyện đã đi đến bước này rồi không cho phép hắn hối hận.

Nặng nề hít sâu một hơi, Đông Lăng Tử Lạc kiềm chế cảm xúc mơ hồ này.

"Phụng Vĩ Lạc, cút, đừng để bổn vương nhìn thấy ngươi nữa", nói rồi liền quay người đi về phía tẩm cung của hoàng hậu.

Xử trí của bệ hạ đối với Phụng Vĩ Lạc hắn đã kêu thái giám sát sườn báo cho mẫu hậu rồi, mẫu hậu ắt sẽ không nhúng tay vào nữa.

Đợi Đông Lăng Tử Lạc đi, Phụng Vĩ Lạc mới chầm chậm đứng lên, nhìn thị vệ đề phòng nàng như đề phòng lang sói, khóe miệng nàng chỉ nhếch lên một mạt cười lạnh.

Đông Lăng Tử Lạc một thân hoàn hảo, Phụng Vĩ Lạc nàng mới là người chằng chịt vết thương, mới là người phải đề phòng thì đúng hơn.

Có điều, không quan tâm những chuyện này nữa, có thể sống sót rời khỏi hoàng cung đã là rất tốt rồi.