Nghịch Thiên Vương Phi

Chương 13: Đông Lăng Cửu



Bên ngoài cung điện, một người nam tử anh tuấn khoác bộ lễ phục của thân vương cũng đang nhìn cảnh tượng ấy.

Trái ngược với vẻ ghét bỏ của Đông Lăng Tử Lạc, trên gương mặt anh tuấn như ngọc kia của hắn ta lại khẽ cong nở một nụ cười cực nhạt:

"Hay cho một Phụng Vĩ Lạc, đúng là không đơn giản. Ở cổng thành, muốn đánh là đánh, ở trước cung điện của hoàng hậu muốn đi là đi, hại bổn vương còn tưởng rằng cô sẽ chết ở đây. Vốn định nể mặt Phụng tướng quân nhặt xác cho cô, tránh cho cô phơi thây hoang dã. Giờ xem ra, e là không cần..."

Giọng nói trong vắt sạch sẽ không có một tia tạp chất, mơ hồ lộ ra đôi nét phóng khoáng khiến người ta nghe xong còn muốn nghe nữa.

"Vương, Vương, Vương gia?", gã thái giám đằng sau ngơ ngác.

Trời đất ơi, gã vừa nhìn thấy gì vậy, không ngờ lại thấy Vương gia nhà họ nở nụ cười, chẳng những vậy, còn một hơi nói nhiều như thế.

Kỳ lạ, đúng là quá kỳ lạ.

Thái giám điên cuồng dụi mắt, muốn xem có phải mình hoa mắt hay không, lại phát hiện nụ cười trên mặt Vương gia đã biến mất.

Thật là đáng tiếc!

Thái giám buồn bực muốn chọc ngón tay, lại bỗng nghe thấy nam tử mở miệng nói: "Đi, lấy một cái áo khoác đến đây".

Nam tử nói xong bèn vung tay nhanh chóng đi về một phía.

Nàng ta là một người cực kỳ kiêu ngạo.

Khó được lọt vào mắt xanh của hắn ta, thuận tay giúp đỡ chút cũng được.

Đối với hắn ta thì đây chẳng qua chỉ là một việc hết sức cỏn con.

Nhưng với nàng ta lại là một sự giúp đỡ lớn lao.

Coi như là nể mặt Phụng tướng quân vậy.

Nam tử nghĩ vậy.

"Vương gia?"

Nam tử rời đi, chỉ để lại gã thái giám với vẻ mặt hoang mang.

Gã không nghe nhầm đó chứ?

Khi nào thì Vương gia nhà họ lại có tình người như vậy thế?

Gã có thể chắc rằng mình không có nghe nhầm, vậy thì chính là: "Vương gia ơi, có phải ngài bị ma nhập rồi đúng không?"



Thái giám thầm nghĩ bụng, bước chân lại không dám chậm trễ chút nào, nhanh chóng đi tìm quần áo.

Tính tình của Vương gia nhà họ cũng không có... tốt như vậy!

Lần này, chẳng có ai ngăn cản nên Phụng Vĩ Lạc đã nhanh chóng đi ra khỏi cung điện của hoàng hậu.

Đứng bên ngoài cung điện, Phụng Vĩ Lạc hít sâu một hơi.

Cuối cùng cũng sống lại rồi.

Hít thở không khí trong lành ngoài điện, Phụng Vĩ Lạc cảm thấy bước chân của mình cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cả cái thời tiết âm u kia cũng không có chán ghét như vậy.

Cảm giác còn sống thật tốt.

Phụng Vĩ Lạc giơ lên một nụ cười thoải mái đang định ra cung thì lại thấy một nam tử hào hoa phong nhã có một không hai cầm một cái áo khoác đứng ngay ngã rẽ.

Dáng dấp giống như đang đợi ai đó.

Nhìn kỹ thì...

Ong...

Phụng Vĩ Lạc chỉ cảm thấy có một luồng điện xông thẳng lên não, cứ thế đứng im tại chỗ, ngơ ngác nhìn nam tử kia không chớp mắt.

Trong đầu bất giác hiện ra một câu: "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song".

Trong sự anh tuấn của nam tử ấy còn toát ra một vẻ tao nhã, trong tao nhã lại lộ ra đôi nét cao quý, trong cao quý lại có vô vàn uy nghiêm.

Hắn ta chẳng cần nói gì, chỉ cần lẳng lặng đứng đó cũng đã khiến người ta cảm thấy phi phàm, cao quý không thể với tới.

Một bông hoa, một thế giới, một đức Phật, một Như Lai.

Người đàn ông này tự hình thành một thế giới.

Người đàn ông như vậy rõ ràng là thiên địch của phụ nữ, hắn ta có vốn liếng để khiến cho tất cả phụ nữ trên đời này điên cuồng.

Tiết trời hôm nay rõ ràng là âm u nặng nề, nhưng nam tử kia đứng ở đó, trên người lại như tỏa ra một quầng sáng vàng nhạt, giống như sự tao nhã trên đời này đều đồn hết lên một mình hắn ta, khiến người khác không dời mắt nổi.

Nam tử kia đã sớm thấy được Phụng Vĩ Lạc, nhưng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng đứng đó.

Một đôi mắt đen láy nhìn về phía Phụng Vĩ Lạc, chẳng có khinh bỉ hay kinh ngạc, giống như hắn ta không nhìn thấy sự chật vật của nàng, hay có thể nói trong mắt hắn ta hoàn toàn không có bóng dáng của Phụng Vĩ Lạc.

Nam tử này là?

Phụng Vĩ Lạc híp mắt suy nghĩ, mãi một lúc lâu sau mới nhớ ra.



Đông Lăng Cửu, em trai còn sống duy nhất của đương kim hoàng thượng, là cửu hoàng thúc - người dưới một người, trên ngàn người của vương triều Đông Lăng, có thân phận cực kỳ cao quý.

Chẳng trách, hèn chi lại có phong thái như vậy.

Cái khí thế cao quý tự nhiên ấy của hoàng gia đúng là người bình thường không thể có được. Mà vị cửu hoàng thúc này lại là kẻ xuất sắc trong số những kẻ tài ba. Thậm chí, cả hoàng thượng cũng từng công khai khen ngợi: "Trên trời dưới đất, có một không hai".

Một một người đàn ông có thể khiến cho tất cả phụ nữ trên đời này điên cuồng lại chỉ lo giữ mình trong sạch, đến nay vẫn chưa cưới vợ. Ngay cả hoàng thượng cũng không hối thúc.

Về chuyện cưới xin thì Đông Lăng Cửu chính là một đặc biệt.

Chỉ là, sao vị cửu hoàng thúc này lại đứng ở đây?

Phụng Vĩ Lạc nhìn cái áo trên tay hắn ta, không kiềm được đoán, lẽ nào cửu hoàng thúc đứng đây để chờ mình?

Nàng vội vàng lắc đầu, cũng không dám tự mình đa tình.

Trong ký ức của nàng thì cơ thể này chưa từng qua lại với cửu hoàng thúc, hoặc là có thể nói tất cả phụ nữ trên đời này đều chưa từng tiếp xúc với vị này.

Cửu hoàng thúc này nổi tiếng là chán ghét phụ nữ!

Trước đây, Phụng Vĩ Lạc chỉ đứng từ xa nhìn cửu hoàng thúc, cha Phụng cũng không có qua lại với vị này. Phải nói là, cửu hoàng thúc đều không có qua lại gì với các quan viên trong triều.

Cửu hoàng thúc là đặc biệt!

Cửu hoàng thúc có một khuôn mặt anh tuấn như ngọc, cũng không thích nói cười, luôn lạnh mặt, đúng chuẩn là một người mặt lạnh tim lạnh, khó ở chung.

Cửu hoàng thúc là người cao quý nhất, cũng cô đơn nhất trên đời. Bên cạnh hắn ta ngoài người hầu ra thì chẳng còn ai cả.

Nghe nói, quanh năm suốt tháng, cửu hoàng thúc đều chưa nói được trăm câu!

Phụng Vĩ Lạc nhìn thấy Đông Lăng Cửu, hơi chần chờ một lát, cuối cùng vẫn bước tới.

Khi cách Đông Lăng Cửu một mét thì Phụng Vĩ Lạc bỗng dừng lại, hai chân giống như rót chì, làm thế nào cũng không thể bước tới tiếp.

Nàng cũng không cho rằng lúc này mình dơ dáy kinh khủng, dù đứng trong đại điện của hoàng cung thì Phụng Vĩ Lạc vẫn có thể rũ mắt nhìn xuống mọi người, làm lơ sự khinh bỉ trong mắt họ.

Nhưng chẳng biết tại sao, khi đối mặt với một Đông Lăng Cửu xuất trần thoát tục như thần tiên này thì lại cảm thấy luống cuống chân tay.

Trong lòng cực kỳ không muốn người đàn ông này nhìn thấy vẻ chật vật của mình.

Phụng Vĩ Lạc không biết rằng Đông Lăng Cửu đã từng nhìn thấy cái vẻ còn chật vật và dơ dáy hơn như vậy.

Nhưng dù thế nào cũng không ngờ được người đứng ở đó lại là một thân vương.