Những con chip này được kết nối với não của người dùng, một khi mở túi điều trị, sóng não có thể thu được các tài nguyên trong túi điều trị.
Ngoài các loại thuốc và thiết bị dùng trong phẫu thuật, túi điều trị còn có thể thay thế các thiết bị kiểm tra quy mô lớn để khám tổng quát sơ cấp toàn thân.
Có được thứ này, đừng nói là trên chiến trường, mà ngay cả khi đang ở rừng núi hoang cũng có thể trực tiếp tiến hành phẫu thuật cho các chiến sĩ bị thương.
Bất luận là thời hiện đại hay cổ đại, túi điều trị này chính là tài sản lớn nhất của Phụng Vĩ Lạc.
Phải biết rằng, Phụng gia thực sự rất nghèo, nghèo đến nỗi...
Ngày đại hôn của Phụng Vĩ Lạc, gom hết tài lực của Phụng gia để chuẩn bị của hồi môn cũng chỉ có tám chiếc rương nhỏ.
Cũng may là hôn lễ không được tổ chức, nếu không thì Phụng gia đúng là mất sạch thể diện.
Nhìn những bộ quần áo tinh xảo trong rương, một chút tiếc nuối thoáng hiện trên khuôn mặt của Phụng Vĩ Lạc.
Phụng Vĩ Lạc nguyên chủ thực sự là một nữ tử rất hiền lành.
Nếu…nếu như có thể sống với thân thể ở thời hiện đại của mình, có lẽ là sẽ rất hạnh phúc.
Có điều, tội làm mất túi điều trị thông minh là một tội rất nặng, cho dù Phụng Vĩ Lạc có trở về thời hiện đại, e rằng cũng sẽ rất phiền phức...
Thôi quên đi, không nghĩ mấy chuyện được mất kia nữa, nếu như đã trở lại đây thì phải thay Phụng Vĩ Lạc sống tiếp cho thật tốt, gác mọi chuyện quá khứ qua một bên, dù sao lúc ở thời hiện đại cũng không có gì đáng lưu luyến.
Sau khi thu dọn sơ qua đồ đạc ở Phụng phủ, Phụng Vĩ Lạc lấy mười lượng bạc duy nhất còn lại, chuẩn bị ra ngoài mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày. Sau khi ở trong Phụng phủ được năm ngày, nàng đã dùng hết đồ dự trữ rồi.
Nhưng không ngờ vừa mở cửa đã thấy hai tên sai nha giơ tay chuẩn bị gõ cửa.
“Hả?”, sắc mặt của Phụng Vĩ Lạc chùng xuống.
Sai nha tìm tới cửa, không phải là chuyện của Nghiêm công tử đấy chứ? Không phải Đông Lăng Tử Lạc đã hứa sẽ thay mình giải quyết chuyện này rồi sao?
“Khụ khụ, Phụng tiểu thư, thật xin lỗi, làm phiền cô rồi”, hai tên sai nha khá khiêm nhường.
Tất nhiên rồi, bọn họ khiêm nhường là vì đã nghe nói về chiến công của Phụng Vĩ Lạc ở cổng thành, nên khi vừa nhìn thấy Phụng Vĩ Lạc, bọn họ liền cảm thấy hạ bộ đau nhói.
“Có chuyện gì không?”, đối với sai nha, không ai thích cả.
Bị Phụng Vĩ Lạc nhìn chằm chằm, hai tên sai nha lập tức sợ hãi lùi xuống, cúi đầu: "Thưa Phụng tiểu thư, chúng ta…chúng ta đến mời Phụng tiểu thư đi nhận xác”.
“Nhận xác?”, Phụng Vĩ Lạc còn có người thân?
"Vâng, đúng vậy, Phụng tiểu thư, nha hoàn bên cạnh cô tên Uyển Âm được người ta phát hiện chết bên sông, hiện đang ở trong nhà xác của quan phủ, mời cô đi xác nhận một chút”, hai tên sai nha cảm thấy cực kỳ chán nản.
Làm việc chăm chỉ cực khổ để giành lấy việc vặt này từ người khác, chỉ vì muốn xem tướng mạo của vị Phụng tiểu thư chấn động kinh thành trong mấy ngày qua trông như thế nào. Không ngờ...
Còn chưa kịp nói mấy câu, đã suýt chút nữa bị nàng doạ chết.
“Nha hoàn của ta?”, rõ ràng Phụng Vĩ Lạc không thể tin được, đối phương vậy mà lại thực sự giết người diệt khẩu rồi.
“Đúng vậy, Phụng tiểu thư”, dường như hai tên sai nha sợ Phụng Vĩ Lạc không tin nên nói tiếp: “Có người nhìn thấy nha hoàn này xuất hiện ở cổng thành với tiểu thư năm ngày trước, sau đó không trở lại thành nữa. Hôm qua, chúng ta nhận được tin báo có một thi thể được phát hiện bên bờ sông phía ngoài thành, thông qua xác nhận là nha hoàn của cô. Tất nhiên, vẫn phải mời Phụng tiểu thư đến xem một chút".
Thông thường, đối với những chuyện như thế này, bảo người hầu trong phủ đi là được rồi. Có điều, Phụng gia không có lựa chọn nào khác, tổng cộng chỉ có hai người chủ nhân và nô bộc, bây giờ nô bộc đã chết, tất nhiên là Phụng Vĩ Lạc phải ra mặt rồi...
Một tiểu thư nhà quan phải sống như thế này có thể coi là một cuộc sống ngột ngạt.
Cũng may, hiện tại Phụng Vĩ Lạc không quan tâm, nàng đã quen tự làm mọi việc một mình, hướng về phía hai tên sai nha gật đầu với bọn họ, thái độ của Phụng Vĩ Lạc tốt hơn nhiều: "Nếu vậy, xin hai vị quan gia dẫn đường cho”.
Nghĩa tử là nghĩa tận, nếu như chết rồi thì cũng không thể để nha hoàn này bỏ xác ngoài kia được.
Hả?
Hai tên sai nha rõ ràng rất sửng sốt.
Bọn họ tưởng vị Phụng tiểu thư này sẽ lấy ít ngân lượng rồi nhờ bọn họ chôn cất, nhưng không ngờ nàng lại đích thân đến đó, có khi nào vị tiểu thư nhà quan này đến nhà xác sẽ bị doạ chết khiếp không?
"Sao vậy? Không đi à?”, Phụng Vĩ Lạc không biết, còn tưởng hai tên sai nha này muốn được thưởng nên đưa tay mò mười lượng bạc duy nhất còn lại, nhưng Phụng Vĩ Lạc không chút do dự, đặt lại mười lượng bạc đó về chỗ cũ.
Bây giờ nàng rất nghèo!
Hai tên sai nha vội vàng lắc đầu: "Không không không, Phụng tiểu thư, xin mời...”
Chuyện lạ năm nào cũng có, nhưng năm nay nhiều đến lạ.
Từ khi nào tiểu thư nhà quan lại dũng cảm như vậy?
Thật là kỳ lạ!
Phụng Vĩ Lạc không biết hai hai tên sai nha này nghĩ gì, đương nhiên cho dù biết, nàng cũng sẽ không quan tâm, cũng không có thời gian để quan tâm.
Bởi vì vừa đi ra ngoài, nàng lại phát hiện mình đã bị mọi người vây quanh.
Có rất nhiều người hầu và nha hoàn đi tới đi lui bên ngoài Phụng phủ, giống như ăn trộm, thỉnh thoảng lại nheo mắt nhìn Phụng Vĩ Lạc.
Khi bọn họ bắt gặp ánh mắt của Phụng Vĩ Lạc thì bất an thu ánh mắt của mình lại.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy...
Trông tình thế này, giống như nàng chính là quái vật vậy.
Phụng Vĩ Lạc cười khổ.
Hình như nàng còn không bằng quái vật.
Quái vật ở trong triển lãm còn có thể thu chút tiền vé, còn nàng thì sao?
Chỉ có thể để người ta xem miễn phí, mặc mọi người bình phẩm lung tung.
Những người hầu nha hoàn này đều được chủ tử của bọn họ sai đến xem trò cười của Phụng Vĩ Lạc, sau đó về kể lại cho chủ tử của bọn họ nghe.
Phải biết rằng, Phụng Vĩ Lạc hiện tại là trò cười của hoàng thành, là trò cười của thiên hạ.
Hiện tại, nếu lúc tụ họp hay du ngoạn mà không biết Phụng Vĩ Lạc đã gây nên trò cười gì gần đây thì chính là người lạc hậu.
Đặc biệt là khi bọn họ thấy có sai nha đến Phụng phủ, số lượng người vây xem càng đông hơn bình thường gấp mấy lần, xoi mói Phụng Vĩ Lạc đến nỗi người nàng muốn thủng một lỗ.
Vừa ra ngoài đã gặp phải tình huống này, Phụng Vĩ Lạc không ngạc nhiên lắm.
Trên đời này luôn có một đám người thích thú khi thấy người khác xấu mặt, vui vẻ thảo luận vết thương của người ta.
Phụng Vĩ Lạc nhẹ nhàng quét mắt nhìn một lượt, rất lịch sự gật đầu với đám đông, bỏ qua những lời xoi mói và giễu cợt của mọi người, Phụng Vĩ Lạc phóng khoáng đi phía sau sai nha.
Xem nàng như một con quái vật thì sao.
Phụng Vĩ Lạc nàng không trộm cũng không cướp, trong sạch liêm minh, hà cớ gì phải sợ người đời chỉ chỉ trỏ trỏ.
Được thôi, mặc dù trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, nhưng điều chỉnh lại một chút là được, dù sao những người này muốn xem trò cười của nàng, đó là chuyện không thể nào.