Lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác nhưng không có bất cứ dấu hiệu nào.
Phụng Vĩ Lạc đã muốn từ bỏ cách ngu ngốc nhất này, trực tiếp tiến hành gây mê rồi cầm dao phẫu thuật mở cổ họng, lấy dị vật ra.
Phụng Vĩ Lạc biết rõ dấu hiệu sinh tồn của người thiếu niên này đã càng lúc càng yếu, nếu như không thể kịp thời lấy dị vật ra thì bắt buộc phải nhanh chóng phẫu thuật, bằng không thật sự sẽ trở thành người chết.
Nên đưa ra phẫu thuật hay là tiếp tục kiên trì đây?
Hai suy nghĩ không ngừng đảo quanh trong đầu Phụng Vĩ Lạc, Phụng Vĩ Lạc vừa lặp lại động tác lúc trước, vừa suy nghĩ xem nên làm thế nào để thuyết phục Tô Văn Thanh.
Nhưng khi nàng chuẩn bị nói chuyện phẫu thuật với Tô Văn Thanh thì trong đầu nàng lóe lên ánh mắt khinh bỉ đó của Đông Lăng Tử Lạc, còn cả bóng dáng không dám tiếp cận, nhanh chóng rời đi sau khi ném y phục cho nàng rồi coi nàng như vi khuẩn của Cửu hoàng thúc, Đông Lăng Cửu.
Phụng Vĩ Lạc kiềm chế suy nghĩ này xuống, tiếp tục lặp lại động tác hô hấp nhân tạo, chỉ có điều lực đạo không còn lớn bằng lúc trước nữa...
Một ấn!
Hai ấn!
Ba ấn!
Mặt Phụng Vĩ Lạc đã trở nên đỏ ừng bất thường, phía sau truyền tới tiếng thút thít thất vọng của quan sai.
Mà cùng lúc này, Đông Lăng Thiên Lỗi trên nóc nhà cũng thất vọng lắc đầu, nhún vai tức giận, thân hình nhảy lên một cái rồi biến mất.
Hắn ta rất bận, không rảnh để đứng đây xem nữ nhân này.
Phụng Vĩ Lạc chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi.
Vốn dĩ cho rằng cô là một người thú vị, còn muốn cưới cô về làm trắc phi, không ngờ lại chỉ có chút trình độ như vậy, đúng là lãng phí thời gian của ta.
Đông Lăng Thiên Lỗi rời đi, nam nhân áo đen phía sau hắn ta đương nhiên cũng không ở lại nữa, hai người một trước một sau bỏ đi.
Nhưng bọn họ đã bỏ lỡ!
"Phụt..." một tiếng, Phụng Vĩ Lạc cuối cùng cũng lấy ra một viên trân châu màu trắng từ trong miệng cỗ 'thi thể' đó, nhổ xuống bên cạnh chân Tô Văn Thanh.
"Đây là...", Tô Văn Thanh nhìn viên trân châu bên cạnh chân, nhất thời không dám tin vào mắt mình.
Phụng Vĩ Lạc lúc này mặt không cảm xúc giải thích nói: "Viên trân châu này ngươi tự giữ đi, là thứ gì ta cũng không biết nhưng có thể khẳng định viên trân châu này mắc trong cổ họng của đệ đệ ngươi, khiến hắn ta từ từ tắc thở mà chết, có điều bên ngoài nhìn có vẻ như đã chết rồi".
Phụng Vĩ Lạc nhìn gương mặt bình thản của thiếu niên này mà rất không hiểu,
Bình thường người bị tắc thở mà chết thì biểu cảm trên gương mặt phải trông rất xấu xí, rất dữ tợn nhưng người thiếu niên này lại không như vậy.
Có thể thấy viên trân châu đó thật sự không phải là phàm vật
Có điều, những thứ này không liên quan đến nàng.
Hào môn đại viện có rất nhiều thủ đoạn giết người, nàng chỉ quan tâm việc cứu người chứ không can dự vào những chuyện này.
Sau khi lấy ra viên trân châu, Phụng Vĩ Lạc một giây cũng không dừng tay, tiếp tục động tác cấp cứu.
Lần này là thực hiện hô hấp nhân tạo thật sự cho người thiếu nhiên, thiếu niên thở đã rất yếu, nếu như không cấp cứu kịp thời thì lấy được viên trân châu đó ra cũng chỉ công cốc.
"Phụng Vĩ... Phụng tiểu thư, đệ đệ của ta...", Tô Văn Thanh lấy lại tinh thần, nhìn bóng lưng của Phụng Vĩ Lạc, nhỏ giọng hỏi.
Lúc này, Phụng Vĩ Lạc chính là toàn bộ hy vọng của hắn ta.
Lúc nhìn thấy viên trân châu này được lấy ra, hắn ta tin rằng Phụng Vĩ Lạc có năng lực cứu sống đệ đệ của mình.
Phụng Vĩ Lạc hiểu sự lo lắng sốt ruột của người nhà bệnh nhân, vẫn quay lưng nói với Tô Văn Thanh: "Nhiệt độ cơ thể, mạch đập, hô hấp, huyết áp của bệnh nhân đều thấp hơn bình thường, ta sẽ dốc hết sức, ngươi hãy giữ yên lặng".
Nói xong, Phụng Vĩ Lạc lại tiếp tục chìm vào việc cứu người, coi toàn bộ người phía sau như không khí, chỉ chuyên tâm tới đến tình trạng của người bệnh.
Nhưng đối phương bị ngạt thở quá lâu, mặc dù vẫn còn dấu hiệu sống nhưng cực kỳ yếu ớt, những biện pháp cấp cứu mà Phụng Vĩ Lạc sử dụng đều không có chút hiệu quả nào, thiếu niên vẫn nằm yên bất động ở đó.
Phụng Vĩ Lạc nghe nhịp tim đập càng lúc càng yếu của thiếu nhiên đã có ý định từ bỏ.
Nàng có thể khẳng định đối phương không hề trúng độc mà là nàng đã bó tay.
Túi trị bệnh của nàng có thể chẩn đoán bệnh tình của đối phương, cũng có dụng cụ phẫu thuật liên quan nhưng cũng giới hạn dao phẫu thuật, những thứ như băng vải, máy hồi sức tim phổi thì không thể trang bị được, còn thứ mà thiếu niên này cần lúc này là chính là máy hồi sức tim phổi.
Phụng Vĩ Lạc bất lực buông tay, quay người nhìn về phía Tô Văn Thanh, đang định lên tiếng thì lại nhìn thấy ánh mắt vừa mong đợi vừa tuyệt vọng đó của Tô Văn Thanh, đôi mắt sáng như đang phủ đầy sương mù, tiếng cầu cứu im lặng cực kỳ rõ ràng.
Không đợi cho Phụng Vĩ Lạc lên tiếng, Tô Văn Thanh đã nói trước: "Phụng tiểu thư, cầu xin cô cứu đệ đệ ta, nếu như cô muốn ta quỳ xuống ta sẽ lập tức quỳ, quỳ xuống xin lỗi cô, cầu xin cô hãy cứu lấy nó, nó là người thân duy nhất của ta".
Tô Văn Thanh sắp sửa quỳ xuống, Phụng Vĩ Lạc vội vàng đưa tay ra ngăn cản Tô Văn Thanh: "Tô công tử, ngươi đừng làm vậy, ta có thể hiểu tâm trạng của ngươi, ta sẽ dốc hết khả năng để cứu lệnh đệ".
Nàng đã gặp rất nhiều người nhà bệnh nhân giống như Tô Văn Thanh thế này.
Trước khi chưa tới chiến trường, nàng làm việc trong bệnh viện quân đội, có thể vào bệnh viện quân đội thì ai ai cũng quyền cao chức trọng, rất luyến tiếc sinh mạng. Người nhà bệnh nhân lại càng kiêu căng không ai bì nổi. Không hề tin tưởng nữ quân y trẻ tuổi như nàng, đa số đều lấy nàng ra làm lá chắn.
Bác sĩ đại bộ phận trong mắt mọi người đều phải lớn tuổi một chút mới đáng tin.
Dù sao nghề này rất quan trọng thực hành và kinh nghiệm, mà chỉ có tuổi tác mới có thể tích lũy được thực tiễn và kinh nghiệm. Dù là trình độ phẫu thuật cũng vì tuổi tác mà vẫn luôn không được trọng dụng, cho đến khi tự mình xin tới tiền tuyến nàng mới có cơ hội sờ vào dao phẫu thuật.
Tô Văn Thanh cố chấp quỳ xuống, Phụng Vĩ Lạc khăng khăng không cho hắn ta quỳ.
Kiếp trước đã không ít lần giao tiếp với quan nhị đại, Phụng Vĩ Lạc biết rõ thể diện của những người này quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Hôm nay Tô Văn Thanh quỳ xuống ở đây thì nếu như nàng cứu được đệ đệ của hắn ta thì sau này cũng không thiếu quả ngọt.
Phụng Vĩ Lạc âm thầm dùng lực đỡ Tô Văn Thanh lên, đứng ở lập trường của một bác sĩ, Phụng Vĩ Lạc rất chân thành nói: "Tô công tử, quỳ hay không quỳ chỉ là nói đùa thôi, là Vĩ Lạc sợ Tô công tử không tin Vĩ Lạc, nếu như Tô công tử tin tưởng Vĩ Lạc thì Tô công tử cũng không cần phải để ý đến những lời nói đùa trước đó".