Hương vị thực sự không tồi, tay nghề của bản thân không hề thụt lùi mà.
Tuy rằng nơi đây thiếu hụt gia vị, nhưng thắng ở chỗ thịt rắn tươi ngon.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi, ngươi có thể giúp ta loại bỏ dấu ấn ‘tiện danh’ này?”, thiếu niên kích động bước tới, nắm chặt lấy tay Phụng Vĩ Lạc.
“Cẩn thận, cẩn thận, ngươi làm đổ súp rắn của ta bây giờ…”, Phụng Vĩ Lạc vội vàng vỗ tay thiếu niên ra với vẻ mặt không vui.
Nàng còn chưa ăn no đâu.
“Xin, xin lỗi, ta không cố ý”, thiếu niên gấp rút lùi về sau, nắm lấy đôi tay trơn bóng của Phụng Vĩ Lạc mới phát hiện ra đối phương là con gái liền cúi thấp đầu, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Là do hắn ta quá kích động mà quên đi những cấp bậc lễ nghía cơ bản nhất.
Rốt cuộc một khi dấu ấn của tiện dân đã được in lên thì sẽ gắn liền với người đó đến hết cuộc đời, không có cách nào xóa bỏ, chữ ‘tiện’ đó được xử lý qua bằng một loại thuốc đặc biệt, cho dù cắt đi một lớp thịt thì khi lớp thịt mới mọc ra vẫn sẽ hiện hữu chữ ‘tiện’ đó.
Một khi in lên chữ ‘tiện’ sẽ vĩnh viễn không có khả năng lật người, cả cuộc đời cũng chỉ có thể làm một kẻ tiện dân.
Tiện dân có nghĩa là bạn sẽ luôn thấp kém hơn người khác một bậc, cả đời nhìn không thấy ánh sáng…
?
Phụng Vĩ Lạc ngẩng đầu xem xét người thiếu niên đang đứng trước mặt thẳng đến khi dọa cậu ta căng thẳng tới giật mạnh gấu áo mới thu lại tầm mắt.
Nàng thờ ơ nhún vai, cúi đầu tiếp tục ăn súp rắn, dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Nàng thế nhưng không muốn khiến cậu thiếu niên đẹp trai này sợ hãi.
Để hòa hoãn bầu không khí, Phụng Vĩ Lạc tỏ vẻ ân cần: "Ăn gì trước đi, ăn xong chúng ta lại nói chuyện”.
Đối với người thanh niên này, Phụng Vĩ Lạc cảm thấy đồng cảm từ tận đáy lòng.
Thiếu niên này có một đôi mắt sáng trong, tuyệt đối không thể không phải là kẻ gian trá độc ác, có thể sau khi nhận ngân lượng của nàng rồi tặng rắn tới, càng chứng minh lòng dạ cậu ta đơn thuần.
Sự cảnh giác và hoảng hốt thỉnh thoảng lại hiện lên trong mắt cậu ta, giống như chú hươu nhỏ lạc khỏi đàn, mang theo bất an và hy vọng cùng mong đợi.
Nàng nhìn thấy bóng dáng của Phụng Vĩ Lạc trước kia trên người thiếu niên này.
Bị người khác hãm hại rơi vào chỗ chết.
Điều khác biệt là Phụng Vĩ Lạc của trước kia lựa chọn cái chết, mà người thiếu niên này lại nỗ lực sống sót.
Nàng không ngại giúp đỡ giúp đỡ những người dám thách thức số phận một tay, đối với nàng mà nói, cho dù là việc động tới đao kiếm nhưng đối với người thiếu niên này lại có thể thay đổi cả cuộc sống của cậu ta.
Vì vậy cũng giống như chiếc áo mà Cửu hoàng thúc đã đưa cho nàng hôm đó.
Chuyện dễ như trở bàn tay lại có thể khiến nàng giữ được phần tôn nghiêm còn lại của mình.
Ngoài ra, chính Phụng Vĩ Lạc cũng chán ghét tới tận xương tủy loại hình pháp in chữ lên cơ thể người này.
Một chữ ‘tiện’ cứ như vậy dễ dàng phân người ta thành đủ loại cấp bậc.
Người thiếu niên này giống như một miếng ngọc đẹp đẽ, Phụng Vĩ Lạc thế nào đi nữa cũng không nhìn ra ‘tiện’ ở chỗ nào.
Đương nhiên, có một điểm quan trọng nhất chính là thiếu niên này thực sự quá thích hợp để ở lại Phụng phủ.
Kiếm đâu ra một người vừa xinh đẹp lại chạy vặt miễn phí cho nàng đây.
Thiếu niên nhìn Phụng Vĩ Lạc, mơ hồ còn có vài phần phòng bị cùng hoài nghi, nhưng không biết làm thế nào chiếc bụng lại kém cỏi truyền tới tiếng sôi ùng ục.
Mặc dù trong lòng gấp gáp việc dấu ấn trên người mình có thể được xóa bỏ hay không nhưng nhìn tới dáng vẻ chuyên tâm dùng bữa của Phụng Vĩ Lạc cũng chỉ có thể mòn mỏi chờ đợi ở một bên.
Ngồi xuống ăn bát súp rắn nóng hổi tươi ngon nhưng trong miệng lại giống như đang nhai sáp, hai ba miếng nuốt xuống thức ăn trong tay lấp đầy bụng, vừa muốn mở miệng gặng hỏi Phụng Vĩ Lạc thì bên tai lại truyền tới tiếng bước chân.
Có người tới?
Cả người thiếu niên cứng ngắc, cẩn thận thu mình lại.
Đây là sự đề phòng mà cậu ta vô thức thể hiện ra khi đối mặt với người lạ.
Phụng Vĩ Lạc đứng dậy, mặc dù nàng không biết ai đang đến nhưng người dám đặt chân tới Phụng phủ lúc này tuyệt đối không đơn giản.
“Đừng sợ, ngươi hiện tại không phải là tiện dân, cũng không phải là dân lưu lạc, bây giờ… ừm, ngươi là biểu đệ của ta, đúng rồi, ngươi tên là gì?”
“Ta, họ họ Châu, tiểu thư có thể gọi ta là Châu Hành”, thiếu niên thoáng do dự rồi nói ra một cái tên như vậy.
Biết đây chỉ là một cái tên giả, Phụng Vĩ Lạc cũng không hề truy hỏi: “Châu Hành, nhớ kỹ, kể từ bây giờ ngươi chính là biểu đệ của Phụng Vĩ Lạc ta, sau nà gọi là tỷ tỷ”.
Lời nói vừa dứt nàng liền quay lưng nhìn hướng người đang đi tới.
Chỉ thấy đó là một công tử khoác áo gấm, trên người phát ra ánh sáng êm dịu, chậm rãi đạp lên ánh chiều tà mà tới.
"Tô công tử?", Phụng Vĩ Lạc chớp chớp mắt.
Hào quang của Tô công tử này cũng quá mạnh rồi chăng, phỏng chừng vì chuyện của đệ đệ tại nhà xác nên tâm tình của hắn không tốt.
Hiện tại Tô công tử này đã quét sạch sự sa sút và u sầu của ban ngày, từng cử chỉ động tác đều tràn ngập hơi thở tao nhã cùng hào hoa của quý công tử, ánh sáng đó chói lóa khiến người ta không mở mắt nổi.
“Phụng tiểu thư, thật xin lỗi, Văn Thanh tự ý vào sau nhà mà không thông báo trước”, Tô Văn Thanh áy náy gật đầu.
Kỳ thực không thể trách hắn ta.
Phụng phủ rộng lớn như vậy nhưng ngay cả nửa người hầu cũng không có.
“Không sao, là Vĩ Lạc đón tiếp khách không chu đáo, xin lỗi vì đã không nghênh tiếp từ xa”, Phụng Vĩ Lạc uyển chuyển đáp lại, trong điềm đạm lộ ra xa cách.
Tô Văn Thanh cảm nhận được sự xa cách của Phụng Vĩ Lạc không biết vì sao trong đôi mắt hắn lại xẹt qua một tia chua xót và mất mát.
Sâu trong thâm tâm, hắn thực sự không thích Phụng Vĩ Lạc đối xử với bản thân như một vị khách, nhưng hắn muốn nàng coi hắn là gì của mình?
Tô Văn Thanh cũng không thể giải thích rõ ràng, hắn chỉ biết rằng không muốn nàng duy trì mối quan hệ xa cách như vậy với mình, hy vọng hai người có thể xích lại gần nhau hơn.
“Phụng tiểu thư, Văn Thanh đến để xin lỗi vì những gì đã xảy ra ban ngày, cũng tiện đường cảm ơn ơn cứu mạng của Phụng tiểu thư”.
Dứt lời liền khấu đầu lạy tạ một cách trịnh trọng.
Phụng Vĩ Lạc bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng tránh khỏi: “Tô công tử nặng lời rồi, chúng ta đều đã nói rõ sự việc của ban ngày rồi, chỉ là hiểu lầm, về phần ơn cứu mạng, thầy thuốc cứu người cũng chỉ mưu cầu tiền thuốc, nếu Tô công tử không ngại cứ trả tiền thuốc là được”.
Nàng nghèo tới rỗng túi, ngay cả tiền ăn cơm ngày mai cũng không có, có cừu béo dâng tới tận cửa cũng không thể làm ngơ mà.
Cướp của người giàu có như Tô Văn Thanh cứu tế cho kẻ nghèo khó Phụng Vĩ Lạc nàng!
“Hả?”, Tô Văn Thanh còn tưởng rằng bản thân nghe nhầm liền ngước đầu nhìn hướng Phụng Vĩ Lạc.
Người thiếu nữ này muốn đòi tiền thuốc của mình?
Đường đường là Tô công tử như hắn đích thân tới cửa xin lỗi nhưng Phụng Vĩ Lạc này lại chỉ cần tiền.
Chẳng biết vì sao trong lòng hắn lại bùng lên một ngọn lửa không tên, nhưng lại không biết phải phát tiết như thế nào.