"Thiên kim của Phụng gia? Ai mà tin được? Cho dù có là thiên kim của Phụng gia thì đã sao, với dáng vẻ này còn có thể gả cho người khác? Đưa đi cho bổn công tử, có chuyện gì thì bổn công tử chịu trách nhiệm”.
Nghiêm công tử giống như điếc không sợ súng, cùng Uyển Âm la hét ở cổng thành.
Nhưng Phụng Vĩ Lạc không muốn nghe thêm gì nữa, nàng chỉ biết đánh đánh đánh…
Trút hết lửa giận trong lòng...
Trút hết lửa giận bị kẻ khác bán đứng...
Uyển Âm!
Cái tên này, nàng nhớ kỹ rồi.
"Bốp bốp bốp...”
Phụng Vĩ Lạc như một kẻ điên, liều mạng hạ gục từng người từng người đang vây quanh, một nữ tử yếu đuối, dựa vào kỹ xảo và sự kiêu ngạo của bản thân, đã hạ gục hơn chục đại hán.
“Chỉ còn lại ngươi thôi, Nghiêm công tử, không phải muốn đưa ta đi sao?”, cả người Phụng Vĩ Lạc đầy mồ hôi, tấm vải the trên người nàng ướt đẫm dán chặt vào người, trông cực kỳ thảm hại.
Nhưng khi đối mặt với một Phụng Vĩ Lạc như vậy, Nghiêm công tử vẫn sợ tới mức lùi về sau: "Phụng tiểu thư xin tha mạng, ta không dám nữa, không dám nữa, sau này không dám nữa đâu..."
"Tha mạng? Sao lúc nãy ngươi không nghĩ đến chuyện tha cho ta?”, Phụng Vĩ Lạc bước từng bước đến gần, tiểu binh lính gác thành muốn tiến tới, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của Phụng Vĩ Lạc dọa sợ lùi lại.
Lúc này Phụng Vĩ Lạc chính là sát thần, nói một cách đơn giản, nàng đánh người đến đỏ cả mắt, ai muốn tiến lên cũng đều có kết cục tệ hại.
"Phụng tiểu thư xin tha mạng, cha ta là Thuận Thiên phủ doãn, nếu đánh ta, cô nhất định sẽ chết”.
Nghiêm công tử chính là một con hổ giấy, đối mặt với sự hung dữ của Phụng Vĩ Lạc, gã đã chảy nước mắt nước mũi, thậm chí còn dùng danh tiếng cha mình ra để lấy uy.
“Thuận Thiên phủ doãn, quan uy lớn thật đấy”, Phụng Vĩ Lạc bước nhanh về phía trước.
Một tiếng "rầm...” vang lên, Nghiêm công tử ngã xuống đất giống như heo, Phụng Vĩ Lạc chế nhạo nói: “Công tử quả nhiên rất nặng…”
"A, cứu mạng, giết người rồi...”
"Thiên kim Phụng gia giết người rồi...”
"Lạc Vương phi tương lai giết người rồi...”
Tiếng kêu như lợn bị giết của Nghiêm công tử vang lên ở cổng thành.
"Kêu tiếp đi, kêu càng lớn càng tốt, ta thích nghe...”, Phụng Vĩ Lạc cười khẩy chế nhạo, lúc này nàng còn quan tâm đến thể diện sao? Sức đâu mà quan tâm.
Sau khi Nghiêm đầu heo ngã xuống đất, Phụng Vĩ Lạc sải bước về phía trước và đánh vào hông dưới của gã một cách dữ dội.
"Bộp...”
Tại cổng thành, nhiều người đi đường đều nghe thấy tiếng vỡ vụn...
Đám nam nhân đứng xung quanh nhìn Phụng Vĩ Lạc với khuôn mặt trắng bệch, hai tay che kín vị trí bên dưới, trông dáng vẻ như rất đau đớn.
Nữ nhân thì quay mặt đi chỗ khác vì xấu hổ...
"Người đánh nhau này thật sự là thiên kim của Phụng gia sao? Dáng vẻ dũng mãnh này không khác gì một nữ thổ phỉ cả!"
Mọi người đang hoài nghi!
Cực kỳ hoài nghi, một thiên kim khuê các sao có thể hiểu rõ điểm yếu của nam nhân như vậy?
Cổng thành xảy ra chuyện như thế này sớm đã kinh động đến cấm vệ quân của hoàng thành.
Có điều tốc độ của đội cấm vệ quân hoàng thành này không được nhanh cho lắm, đợi Phụng Vĩ Lạc đánh sướng tay rồi bọn họ mới vội vàng chạy đến.
Sau khi biết được tình hình, ai nấy trong cấm vệ quân cũng hoảng hồn.
Lớn chuyện rồi!
Nàng dâu tương lai của hoàng gia ăn mặc bừa bộn đánh lộn với người ta ở cổng thành, còn đá nát chỗ gì kia của người ta nữa!
Chuyện này không phải là chuyện mà bọn họ có thể giải quyết được, không nói nhiều lời, cấm vệ quân nhanh chóng đưa Phụng Vĩ Lạc vào hoàng cung.
Trong quán trà cách cổng thành hơn một trăm mét, một nam tử mặc áo tím đang dựa người vào cột nhà, nhìn Phụng Vĩ Lạc bị binh lính đưa đi trong bộ dạng nhếch nhác, khóe miệng hơi nhếch lên: "Dao Hoa, Phụng Vĩ Lạc này không đơn giản chút nào, muội chọc phải nàng ta, nhất định phải cẩn thận...”
"Hừ, ca ca yên tâm, một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, dù có lợi hại đến đâu chẳng lẽ còn có thể lật trời hay sao”.
Một nữ tử mặc trang phục cưỡi ngựa màu đỏ tươi cao ngạo nói, mặc dù đang đứng quay lưng lại, không thể nhìn rõ mặt, nhưng nhìn bóng lưng cũng có thể đoán được, đây chắc chắn là một nữ nhân tuyệt sắc.
Chỉ với bóng lưng này cũng khiến người ta không thể rời mắt.
"Haha...”, nam tử áo tím cười nhẹ, từ chối bình luận.
Xuống tay nhanh, mạnh, chuẩn...chọn chỗ yếu nhất của nam nhân để đánh, Phụng Vĩ Lạc này thực sự không đơn giản, cũng không biết nàng ta học được từ đâu.
Chỉ là, Phụng Vĩ Lạc như thế này thật sự chính là Phụng Vĩ Lạc khi gặp chuyện chỉ biết khóc lóc trước đây sao?
Nam tử áo tím nghi ngờ...
“Hoàng huynh, lát nữa nhớ sai người giải quyết nha hoàn kia đi, muội không muốn để lại phiền phức”, nữ tử vừa được gọi là Dao Hoa nói một cách tàn nhẫn.
Nam tử áo tím gõ ngón tay lên mặt bàn “cộc cộc cộc”, lúc mạnh lúc nhẹ khá nhịp nhàng, trên môi nở một nụ cười tự tin rồi tiêu sái rời đi, nhưng hắn ta không nhìn thấy...
Đối diện với nam tử áo tím là một nam tử mặc y phục màu đen, đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, nam tử đó ngồi rất tuỳ ý nhưng lại toát ra khí chất phóng khoáng khó tả.
Hắn đã nhìn thấy toàn cảnh Phụng Vĩ Lạc đánh nhau với đám người kia, đồng thời cũng nhìn thấy mọi động thái của nam tử áo tím ngồi phía đối diện.
"Thái tử và công chúa Tây Lăng thật sự đã lén vào hoàng thành trước. Tây Lăng Thiên Lỗi, Tây Lăng Dao Hoa, các ngươi định làm gì? Đừng nói với ta là các ngươi đến đây chỉ để gây rắc rối cho Phụng Vĩ Lạc? Ta sẽ không tin đâu..."
Nam tử hắc y vừa nghịch tách trà trong tay vừa nói một mình, tách trà nhỏ đang xoay tròn trên đầu ngón tay của hắn, mỗi lần thấy tách trà như sắp rơi thì đột nhiên nó lại nằm trên đầu ngón tay khác.
Khiến trái tim người ta cũng theo tách trà lên xuống lên xuống, không khỏi lo lắng cho số phận của tách trà nhỏ kia, hận không thể bước lên cầm lấy tách trà bỏ xuống.
Sau khi nam tử áo tím rời đi, ánh mắt của nam tử hắc y dời về phía Phụng Vĩ Lạc vừa bị cấm vệ quân bắt đi, trong mắt lộ rõ vẻ tán thưởng.
"Một con hổ cái nhỏ, đáng tiếc, ở chốn hoàng cung này chỉ có móng vuốt thôi thì chưa đủ. Sau khi vào cung, ta muốn xem thử cô làm cách nào để sống sót trở ra”.
Dứt lời, nam tử này cũng nhanh chóng đứng dậy, đi theo hướng của nam tử áo tím, Tây Lăng thái tử, Tây Lăng Thiên Lỗi...