Rõ ràng là nữ tử xuất thân từ nhà võ tướng, lại như một con chuột không dám ra ngoài ánh sáng, lén lút trốn trong góc nhà nhìn hắn, mỗi lần bị phát hiện lại đỏ mặt, cúi đầu vò khăn tay, nói thêm hai câu đã bắt đầu rơi nước mắt.
Không phải do Đông Lăng Tử Lạc nhớ rõ, mà là trước kia Phụng Vĩ Lạc luôn luôn là như vậy mỗi lần chạm mặt hắn.
Thế nên Đông Lăng Tử Lạc mới chán ghét Phụng Vĩ Lạc đến tận xương tủy như thế.
Phụng Vĩ Lạc nhìn Đông Lăng Tử Lạc cao cao tại thượng nhìn mình, thong dong đứng lên.
Quỳ gối dưới chân hắn để nói chuyện không phải là tính của Phụng Vĩ Lạc.
Tay chân cứng đờ, cứ như không phải thuộc về nàng, nhưng Phụng Vĩ Lạc vẫn gắng gượng để đứng thẳng nhìn Đông Lăng Tử Lạc, khóe môi khẽ cong lên, nhẹ giọng nói: “Đúng là không quen, nam tử như ngươi, tại sao ta phải biết”.
Đông Lăng Tử Lạc, Phụng Vĩ Lạc đã chết, dù không phải do ngươi làm, nhưng ngươi cũng không thoát khỏi dính líu, chuyện ngày hôm nay, ngươi lại sắm vai nhân vật gì?
“Phụng Vĩ Lạc, ngươi có ý gì?”, Đông Lăng Tử Lạc biến sắc.
Hắn không quan tâm Phụng Vĩ Lạc đứng lên từ khi nào, bởi vì ánh mắt của Phụng Vĩ Lạc, ánh mắt bi thương của nàng khiến Đông Lăng Tử Lạc hơi luống cuống, hệt như hắn là kẻ bạc tình nhất thiên hạ này vậy.
“Có ý gì?”
Phụng Vĩ Lạc cười khổ một tiếng, bước chân không vững nên phải lùi lại vài bước để giữ thăng bằng, sau đó nói:
“Ta có ý gì được đây? Lạc Vương điện hạ, Phụng Vĩ Lạc có ngày tháng này không phải do một tay Lạc Vương ngươi tạo thành ư?"
Phụng Vĩ Lạc kéo sa đỏ trên người mình xuống, lộ ra dấu vết trên người, nhắc nhở cho Đông Lăng Tử Lạc sự chật vật và nhếch nhác của nàng lúc này.
Lẽ ra phải là ngày đại hôn hạnh phúc nhất của một nữ tử, lại biến thành thế này, khác biệt như thế, bảo con người ta phải chấp nhận thế nào đây?
Đông Lăng Tử Lạc nhìn Phụng Vĩ Lạc, đồng tử lập tức phóng to, nữ nhân này chật vật như thế, hệt như bùn đất dưới chân hắn vậy, nhưng tại sao hắn lại không nhìn thấy từ ánh mắt đầu tiên?
Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là sự bất khuất trong mắt nàng.
Đông Lăng Tử Lạc thở hắt ra, cố nén sự nghi ngờ dâng lên trong lòng, đánh giá Phụng Vĩ Lạc…
Một phần ba da thịt trên người nàng đã lộ ra ngoài, xanh xanh tím tím khiến con người ta sợ hãi.
Mãi tóc đen dính máu tán loạn sau lưng nàng, còn thảm thương hơn nữ nhân trong lãnh cung vài phần.
Trên thế gian này, chắc sẽ không tìm thấy một nữ tử nào thảm hơn nàng được nữa.
Nhưng tại sao hắn lại không thấy Phụng Vĩ Lạc dơ bẩn, hạ lưu và chật vật, ngược lại, hắn thấy Phụng Vĩ Lạc lúc này vô cùng cao quý, tao nhã vô song?
Hệt như, thứ nàng mặc trên người không phải là sa đỏ chẳng thể che nổi người, mà là triều phục đoan chính.
Khí thế ngạo nghễ trên người nàng khiến con người ta cảm thấy bản thân mình quá thấp hèn, nhất là đôi mắt đó, trong suốt như gương, dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng một người…
“Ngươi thật sự là Phụng Vĩ Lạc ư?”, Đông Lăng Tử Lạc bất giác thốt ra, nói xong hắn mới biết mình vừa nói gì.
“Sao thế? Lạc Vương, ta nhớ hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, thế mà ngươi lại quên đi diện mạo của nương tử tương lai nhà mình à”.
Dù bây giờ nàng nhếch nhác đến mức nào, thì ít nhất giờ này phút này, hôn ước của bọn họ vẫn còn.
Chẳng qua, giọng của Phụng Vĩ Lạc không nhẹ nhàng và trong trẻo như phần lớn nữ tử kinh thành, những lời nói ra chẳng có chút sức sát thương nào.
Giọng nàng giống nữ tử ở Giang Nam, có chút uyển chuyển hàm súc.
Dù không ngọt ngào, nhưng những lời nàng nói ra vẫn có vẻ làm nũng.
Những lời đó khiến Đông Lăng Tử Lạc phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt khinh thường nói: “Phụng Vĩ Lạc, ngươi đừng tự lừa mình dối người nữa, người như ngươi thì có tư cách gì mà gả cho bổn vương. Nể tình tướng quân đã khuất, tuy phụ hoàng không trị tội ngươi, nhưng sẽ hủy bỏ hôn ước của chúng ta, ngươi không xứng trở thành người hoàng gia”.
“Thế à? Thế Vĩ Lạc chúc Vương gia có thể đạt thành ước nguyện”, khóe miệng Phụng Vĩ Lạc khẽ cong lên, như đang cười cợt, rồi lại như khiêu khích.
“Ngươi có ý gì?”
“Ý ở mặt chữ còn gì, Vương gia làm nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ là không muốn thú ta thôi mà? Bây giờ dù Vương gia có muốn, cũng chưa chắc đã thú được ta ấy chứ. Hôn ước của chúng ta hủy bỏ, không phải là Vương gia phụ lòng ta, mà là Phụng Vĩ Lạc này không xứng với ngươi, đúng chưa?”, Phụng Vĩ Lạc nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng ý vị trong từng câu nói đó đều là hận.
Chuyện tốt đều bị người nhà họ Đông Lăng chiếm hết, tất cả mọi tội lỗi đều do một mình Phụng Vĩ Lạc gánh.
Sắc mặt Đông Lăng Tử Lạc trầm xuống, tiến lên từng bước, nắm chặt cằm Phụng Vĩ Lạc, tàn nhẫn nói:
“Phụng Vĩ Lạc, có những lời được phép nói, có những lời chỉ có thể nuốt vào bụng. Nhớ kỹ, bổn vương không thú ngươi là vì ngươi hành vi không đoan chính, thân không sạch, không xứng làm thê tử người khác”.
Cằm bị nắm đau nhức, Phụng Vĩ Lạc cũng không thèm để ý, vẫn cười, chỉ là nụ cười của nàng còn xấu hơn cả khóc.
“Lạc Vương, ý của ngươi là Phụng Vĩ Lạc ta chịu thiệt thòi nhiều như thế, cũng chỉ có thể chấp nhận thôi đúng không”.
Nàng còn chẳng có quyền lợi tìm kiếm sự thật thuộc về mình.
“Phụng Vĩ Lạc, bổn vương nói lại lần nữa, tất cả những chuyện này đều do ngươi có hành vi bất chính, đừng có mà lẩm bẩm rồi nghi thần nghi quỷ nữa”, Đông Lăng Tử Lạc lại nói, trong mắt là sát ý không hề che giấu.
Theo lý mà nói, đi đến bước đường này, lẽ ra Phụng Vĩ Lạc phải chết rồi, nhưng nữ nhân này lại cố tình không chết.
Nàng muốn tự sát cơ mà, chẳng phải đã tím tái hết cả rồi ư?
“Hành vi bất chính của ta tạo thành, hay cho một câu hành vi bất chính tạo thành!”, giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Phụng Vĩ Lạc.
Nàng không muốn khóc, chỉ là nước mắt cứ rơi xuống không ngừng.
Phụng Vĩ Lạc khẽ nức nở, chờ đến khi dừng được nước mắt mới giương mắt nhìn về phía Đông Lăng Tử Lạc, nức nở:
“Lạc Vương, ta chỉ hỏi ngươi một việc, những chuyện xảy ra với Phụng Vĩ Lạc hôm nay có liên quan gì đến ngươi hay không? Hay là ngươi có biết hay không?”
Đôi mắt được nước mắt rửa trôi bụi bẩn, càng trở nên sáng ngời, ở khoảng cách gần như thế, khuôn mặt xinh đẹp không hề che giấu đi chút gì của Phụng Vĩ Lạc xuất hiện trước mặt Đông Lăng Tử Lạc.
Bị Phụng Vĩ Lạc nhìn như thế, Đông Lăng Tử Lạc cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, trong lòng có sự buồn bực chẳng biết từ đâu, hắn căm tức mở to mắt, rít gào:
“Liên quan đến bổn vương thì sao? Bổn vương biết thì sao? Phụng Vĩ Lạc, chuyện đã xảy ra rồi, ngươi chấp nhận đi!”
Đông Lăng Tử Lạc dùng sức hất Phụng Vĩ Lạc ra, hắn không dám nhìn thẳng vào mặt nàng, mỗi lần nhìn vào hai mắt Phụng Vĩ Lạc, hắn ta lại thấy mình chỉ là kẻ tiểu nhân đê tiện.
Bốp… Một tiếng, Phụng Vĩ Lạc ngã nhào xuống đất, trán xuất hiện vết máu, cả người không nhúc nhích, hệt như người chết…