Mỹ Hồng thấy cảnh này không ngừng ghen tức, dù sao Lý Phong và Nghiên Trạch Dương, hai con người nói đến ngoại hình và gia thế đều không thể bàn cãi này, Bạc Gia Kiệt lẽ đương nhiên không dám nhắc đến, nhưng vì sao lại chỉ chọn cô ta chứ?
Hai tay cô ta siết chặt, lẩm bẩm:
"Sở Lang Phi, lần này tao lại chuẩn bị một món quà mới cho mày, hahaha."
Cũng không rõ vì sao, mọi suy nghĩ của ả đều bị Lang Phi nhìn thấu, Sở Lang Phi cô, lần này nhất định sẽ khiến từng người một phải trả cái giá thật đắt.
"Mỹ Hồng à, chúng ta cùng nghênh chiến nào."
Lang Phi ánh mắt đột nhiên sắc lạnh đến đáng sợ, nhưng sau khi nhìn bóng lưng Lý Phong đang đứng phía trước khiến cô cảm thấy có chút run sợ, cô sợ lỡ như người ấy biết cô lợi dụng anh ta, anh sẽ không hận cô chứ? Anh sẽ vẫn như cũ luôn ở bên cạnh chở che cho cô ư?
"Anh không làm có được không?"- Lý Phong tỏ ra nũng nịu vô cùng đáng yêu so với vẻ lãnh đạm thường ngày.
Lang Phi lắc đầu cự tuyệt.
"Không đâu, ai cũng phải làm việc."
"Nhưng anh là chủ tịch..."
Cô cười tinh ranh, ngón tay đặt lên chiếc cằm đầy mị lực của Lý Phong, giọng nhỏ nhẹ.
"Nghe lời em nào!"
"Thình thịch, thình thịch."
"Rột rột, rột rột."
Trợ lý Trần vừa cười vừa gãi đầu.
"Hehe, ây da cái bụng tôi hư quá, xin lỗi phá vỡ cảm xúc của mọi người."
...
Dưới gian bếp đầy tiện nghi, Lang Phi đứng ở phía bếp điện dùng để nấu nướng, thành thục nấu các món ăn từ đơn giản đến cầu kỳ, vừa đẹp mắt lại thơm đến nao lòng.
Sở Lang Phi nói với người đàn ông cao hơn cô một cái đầu đương đứng ở phía sau.
"Nếu như anh còn tiếp tục đeo tai nghe và không thèm làm công việc của chúng ta, tôi hứa lát nữa một miếng thịt anh cũng không được động đũa đó thưa tổng giám đốc Nghiên."
Nghiên Trạch Dương tháo tai nghe ra, hai tay đút vào túi áo, hỏi lại:
"Cô nói gì?"
Lang Phi thở dài.
"Thôi bỏ đi."
Nghiên Trạch Dương liền hỏi tiếp.
"Tôi làm em không vui sao? Thôi được, tôi sẽ không đeo tai nghe nữa."
Lang Phi không quan tâm đến lời nói của anh ta, cô vớt bọt canh hầm ra ngoài chén, kế đó thuần thục thái rau và thịt một cách nhẹ nhàng sạch sẽ, gọn gàng.
Nghiên Trạch Dương nhìn theo tay cô, anh có chút cảm thán.
"Em có vẻ như rất giỏi nấu ăn có phải không?"
Cô vừa bầm nhuyễn tôm, vừa lắc đầu.
"Không dám nhận là giỏi, nhưng tôi từ nhỏ đã sống tự lập bởi vì gia đình khá khó khăn, do đó khả năng nấu nướng cũng coi như tạm ổn."
Cô còn nhớ trước kia, Bạc Gia Kiệt đi về nhà giữa đêm khuya, lúc nào cơm canh cũng được bày biện đầy đủ trên bàn, vậy mà hắn một câu khen ngợi cũng không có, hoàn toàn là chửi mắng và chê trách.
Anh gật đầu, thổi thổi rồi sau đó hớp một ngụm canh, giây phút đó anh có hơi khựng lại một chút, lát sau mới nói:
"Rất ngon, nó khiến tôi nhớ đến người mẹ đã mất của mình."
Nói tới đây, ánh mắt anh ta có hơi đượm buồn, Lang Phi biết được mẹ của anh ta là người vợ thứ ba của Lý gia giàu có, đã mất vì căn bệnh hiểm nghèo từ khi anh ta còn nhỏ, vì vậy cô cũng không dám hỏi gì quá sâu xa.
Nghiên Trạch Dương ngừng một lúc lại nói tiếp.
"Mẹ tôi... Tôi vừa thương, lại vừa hận bà, hận bà vì đã rời bỏ tôi đi quá sớm, để lại một mình tôi trên thế gian, hận bà vì sao lại lựa chọn trở thành vợ của một người như cha tôi, để rồi những năm tháng cuối đời phải đau khổ một mình!"
Anh cố nuốt nước mắt ngược vào trong tim, cười gượng.
"Em biết không, Lý Phong anh của tôi rất đáng ghét, lúc nào cũng luôn tỏ ra vô cảm, không để tâm đến người khác, thậm chí cả ngày không nói lấy một lời. Vậy mà, khi mẹ tôi qua đời, tôi bị đám bạn học ở trường ức hiếp, anh ta lại đứng ra che chắn và bảo vệ tôi, mặc dù tôi đã nói với anh ta rất nhiều lần rằng, tôi không muốn có bất cứ quan hệ nào với nhà họ Lý."
Nghiên Trạch Dương khẽ tựa lưng vào vách tường.
"Tôi cũng không rõ vì sao mình lại nói với em những chuyện này, chắc có lẽ bởi vì em tạo cho người ta cảm giác đáng tin cậy."
"Vậy hóa ra lần trước anh bảo toàn bị người ta đánh chứ chưa thua ai bao giờ là thật hả?"
"Nè, em không thể nói vấn đề khác được à?"
Lang Phi đột nhiên nhảy dựng lên.
"Ây da, suýt khét, cũng tại anh đó, anh làm tôi bị xao lãng a!"
Anh ta cười cười, cả hai bắt đầu nấu những món ăn ngon miệng, Sở Lang Phi cảm thấy rằng Nghiên Trạch Dương anh ta cuối cùng ngoài dáng vẻ bình thường thì hóa ra vẫn có mặt đáng thương, chỉ là luôn luôn che dấu cảm xúc không vui vào trong lòng. Cô hy vọng, bữa ăn do cô nấu ngày hôm nay, nó sẽ giúp anh ta được phần nào quên đi những quá khứ không mấy tốt đẹp kia.