Cuối cùng, bọn họ cũng đã lên được đến nơi cao an toàn để tránh cơn sóng thần, nhưng mực nước lại càng dâng lên cao khiến mọi người trong tình cảnh lúc này vô cùng hoang mang và hoảng sợ.
Trong lòng của Lang Phi và Lý Phong sớm đã định: Không thể cùng nhau sống hạnh phúc đến già thì nguyện chết cùng nhau, mãi không chia lìa.
Trong lúc mọi người oán than khóc la khi đang cận kề với cái chết, thì bỗng dưng nghe đâu từ xa có tiếng máy bay trực thăng, Nghiên Trạch Dương nhìn về phía trước thấy vài chiếc trực thăng cứu hộ đang tiến đến gần bọn họ, có tia hi vọng như được sống lại liền vội hô to.
"Chúng ta... chúng ta được cứu rồi!!!"
"Đúng vậy, cứu hộ đã đến rồi!!!"
Mọi người đã lên trên chiếc trực thăng an toàn, chỉ còn lại Lý Phong, Lang Phi và Mỹ Hồng sau cùng, lúc này trong đầu của ả ta đang nảy sinh ra ý định gì đó, nên bảo Lý Phong rằng:
"Chủ tịch, anh lên trước đi rồi tôi giúp Lang Phi lên sau."
Lý Phong không quan tâm đến lời nói của cô ta, anh tự mình dìu Lang Phi, sau đó anh mới lên sau.
Mỹ Hồng lúc này trong lòng càng sinh ghen tức đố kỵ, đưa ra vẻ mặt đáng thương, nói: "Lang Phi, có thể giúp tôi được không? Kéo tôi lên với, tôi sợ lắm, tôi không giữ được thăng bằng..."
Kiếp trước Mỹ Hồng đã hãm hại cô thê thảm đến cỡ nào, trong lòng Lang Phi luôn nhớ rõ, nhưng bây giờ nếu thấy vậy mà không giúp thì chẳng khác nào cô cũng ích kỷ tàn nhẫn giống như bọn người độc ác ấy chứ, Lang Phi nắm lấy tay Mỹ Hồng để cô dễ dàng bước lên, vì trong tình thế cấp bách lúc này ai ai cũng sợ chết cả, không ai quan tâm đến ai.
"Nào, nắm chặt tay tôi..."
Mỹ Hồng trong lòng ghi hận từ lâu, ngay lúc này đây chính là cơ hội trả thù thích hợp nhất, dù Lang Phi có chết thì cũng là do sự cố "lỡ tay" mà thôi, cũng không thể trách ả ta được. Thế là một tay Mỹ Hồng bám chặt và chiếc trực thăng, còn một tay nắm lấy cổ tay của Lang Phi như tạo một lực thật mạnh kéo ngược Lang Phi xuống dưới...
Trong tức khắc, Lý Phong nhận ra ngay nụ cười khẽ thâm độc của Mỹ Hồng, liền vội giữ chặt lấy tay của cô: "Lang Phi!!!"
Bị một lực mạnh bất ngờ giật ngược lại, cô ta mất đà ngã người đổ về phía sau, cả hai tay không bám trụ được vào Lang Phi ngay lập tức bị trơn tuột. Chỉ thấy Mỹ Hồng chới với cùng cặp mắt ngỡ ngàng như không thể tin, rơi thỏng xuống dòng nước lũ hung tợn:
" ÁÁÁ..."
Tiếng thét của người phụ nữ độc ác hòa cùng với tiếng nước chảy xiết tạo thành bản hòa tấu rợn ngợp ghê người. Cả đám đông đưa mắt nhìn theo bóng lưng Mỹ Hồng, trong phút chốc đã chẳng thấy xác đâu, chỉ còn đọng lại tiếng nước hung tợn đập vào các tòa nhà xung quanh...
Đó là hậu quả thích đáng mà cô ta phải gánh chịu. Hiềm một nỗi, thứ cuối cùng ả ta để lại trên cuộc đời này lại là con mắt thù hận dán vào Lang Phi. Xem ra đến lúc chết đi thì Mỹ Hồng cũng không thể buông bỏ được tâm địa hung tàn của mình.
Chiếc trực thăng vừa bay lên cao, Lang Phi lúc này với vẻ mặt hoảng sợ nhìn xuống phía dưới mà từ biệt Mỹ Hồng. Mọi người ai cũng chứng kiến chính cô ta đã cố ý kéo Lang Phi rồi không may bị trượt tay mới ngã xuống, nên cũng không thể trách cô được, âu cũng là số trời. Lý Phong ôm chặt cô vào lòng, sát đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của anh vô cùng hoảng sợ, suýt một chút nữa thôi là anh đã vĩnh viễn mất đi người phụ nữ của mình rồi.
Lang Phi ngay lúc này, ngoài mặt ra vẻ thương xót tội lỗi, nhưng trong lòng cô thì...
"Mỹ Hồng, là do cô bất nhân trước thì cũng đừng trách tôi bất nghĩa, vốn dĩ lúc nãy tôi có thể giữ chặt lấy tay mà đưa cô lên nhưng do cô muốn kéo tôi vào chỗ chết thì kết cục này dành cho cô cũng rất xứng đáng! Nhân nhượng với kẻ thù cũng là độc ác với chính mình, mong cô sớm được siêu thoát."
Oan oan tương báo, dĩ hận miên miên
Oán thù không dứt, để hận đời đời.
Đội cứu hộ đã đưa tất cả mọi người về nơi an toàn, vài ngày sau, kết thúc chuyến du lịch, tất cả đều trở về nước, đây gọi là chuyến đi bão táp thì đúng hơn.
[...]
Tại công ty LP, mọi người cũng đã trở lại công việc như bình thường. Buổi sáng, Nhâm Mạn Kỳ đến phòng làm việc, trên tay mang theo hai phần cơm hộp trong rất là đẹp mắt và thơm ngon, nhìn thấy Lang Phi đang ngồi ở bàn làm việc sắp xếp lại giấy tờ, Mạn Kỳ liền đi đến với vẻ ngượng ngùng.
"Cơm hộp này... cho cô."
Mọi người trong phòng lúc này đều hướng mắt về phía hai người họ, ai nấy đều trầm trồ kinh ngạc, họ cùng có một thắc mắc rằng: Không phải ngày thường Mạn Kỳ rất ghét Lang Phi lắm sao, mà nay tự dưng lại tặng cô điểm tâm sáng nữa chứ.
Lang Phi có hơi bất ngờ, nhìn Mạn Kỳ.
"Cho tôi?"
"Ừm!"
"Ấy dà! Bữa nay ngày gì vậy ta, lần đầu tiên vinh dự được cô Nhâm Mạn Kỳ đây mua cơm hộp cho nữa a!"
"Ờ thì hồi sáng đi thấy người ta bán nên sẵn tiện tôi mua luôn cho cô một phần..."
"Woa! Vậy tôi xin nhận, cảm ơn cô nhiều nhé!"
Nhâm Mạn Kỳ lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, khẽ lên tiếng: "Là tôi cảm ơn cô mới đúng, Lang Phi à, cảm ơn cô vì chuyện hôm đó... nếu không có cô chắc tôi đã bị...haiz! Vậy mà bao lâu nay, tôi vì lòng đố kỵ ganh ghét mà đã đối xử không tốt với cô, tôi thành thật xin lỗi cô rất nhiều!"
"Chuyện qua rồi, chúng ta đừng nhắc lại nữa, có được không nè? Tôi cũng đã quên rồi, nếu cô cảm thấy áy náy thì bao tôi ăn sáng một tuần nha, chúng ta coi như huề nhau nhé!"
Nhâm Mạn Kỳ nghe vậy liền vui vẻ đồng ý với cô, những ngày sau đó, bọn họ làm việc chung cùng nhau cũng không còn xảy ra xích mích hay cãi vã gì như trước kia nữa.
[...]
Tại phòng làm việc lúc này, Lý Phong giao cho trợ Lý Trần - Trần Minh việc đi ký hợp đồng với đối tác, nhưng do anh ta còn nhiều việc phải làm nên Lang Phi xin nhận việc này.
"Chủ tịch, hay là để em đi thay trợ lý Trần đây có được không?"
Trợ lý Trần vui vẻ nhanh chóng đáp lời: "À đúng rồi, để phu nhân tương lai của chúng ta đi thử xem, biết đâu sẽ thành công ký được hợp đồng đó ạ!"
Lý Phong trầm mặc suy nghĩ một lát, sau đó nhìn cô:
"Phi Phi, có làm phiền đến em quá không? Anh lo..."
"Em làm việc cho công ty thì sao gọi là phiền được ạ, anh hãy yên tâm ở em nha."
Lý Phong mặc dù trong lòng vẫn còn đang do dự nhưng cô cứ nài nỉ xin mãi nên anh cũng đành phải chấp nhận để cho Lang Phi thay mặt công ty đi ký kết hợp đồng vậy.
Lý Phong lo cho cô vì sợ cô sẽ bị người khác gây khó dễ, nghe nói người này là nghệ nhân giỏi hoạ tiết cho trang phục cổ trang, cả nước chỉ duy nhất một người này là có chuyên môn nên ông ta vô cùng kêu ngạo và hóng hách, điều đó khiến anh cũng rất lo lắng cho Lang Phi.
[...]
Ngày hôm sau, như đã hẹn, Lang Phi trong bộ đồng phục công sở áo sơ mi được phối cùng chiếc váy ôm sát điểm xuyến lên dáng người quyến rũ không kém phần sang trọng của mình.
Tại phòng khách của khách sạn xxx
Lang Phi cũng đã đến trước giờ hẹn và ngồi chờ đối tác, một lúc sau, từ phía xa bước đến là một nam và một nữ cùng kè sát bên nhau.
"Ây dô! Trái đất này tròn thật đấy, tôi còn tưởng ai, hóa ra lại là cô hả? Sở Lang Phi!"
Thì ra đối tác mà công ty LP định ký hợp đồng đó chính là gã chồng già của Mỹ Hân.