Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 11



Vạn Sơ Không trả đôi dép vịt con lại cho Kỳ Tích, đi đôi dép vừa vặn với mình rồi đứng yên tại chỗ.

“Anh cứ tùy ý đi.” Kỳ Tích nói.

Sau đó Vạn Sơ Không mới đi về phía phòng khách. Nhà của Kỳ Tích nhìn một vòng rất ngăn nắp, vừa nhìn đã biết là cố ý dọn dẹp gọn gàng lại. Ánh mắt anh bất giác dừng trên người Kỳ Tích. Dưới ánh đèn huỳnh quang, mái tóc xanh đen của Kỳ Tích rất dễ thấy được bằng mắt thường.

“Cậu không đeo kính?” Vạn Sơ Không hỏi Kỳ Tích.

Kỳ Tích đưa tay gãi má, trả lời có chút câu nệ: “Hôm nay không đeo.”

“Vì gặp tôi nên mới không đeo hả?”

Không thể nói như vậy, nhưng nói như vậy cũng không có gì không đúng.

Nhất là khi dáng vẻ của người đàn ông này lại vô cùng tự nhiên khi hỏi một câu như vậy, như thể chỉ là một câu trò chuyện bình thường.

Kỳ Tích úp úp mở mở, chuẩn bị nói lí do từ chối thì đối phương lại không cho cậu cơ hội.

“Tôi có chuyện nhờ cậu, lại để cậu chờ lâu như thế.” Vạn Sơ Không nhìn Kỳ Tích, “Cậu không tức giận sao?”

Kỳ Tích chớp mắt lắc đầu. Việc gì phải tức giận. Mọi người đều rất bận, ai cũng đều có công việc riêng, mà bọn họ cũng không có thống nhất thời gian gặp nhau.

Cho nên không sao cả.

Cậu không giận.

Hơn nữa… Kỳ Tích không khỏi lén lút nhìn Vạn Sơ Không một cái, cậu không khỏi tò mò thăm dò trên người Vạn Sơ Không.

Là một người nổi tiếng, tùy tiện tìm kiếm ở đâu trên mạng cũng rất dễ dàng có được tin tức mà.

“Xem ra đúng là không giận thật.” Vạn Sơ Không lại cười. Nụ cười đầy gian dối khiến người ta sẽ nghĩ rằng anh tay là một người hiền lành từ trong xương cốt “Nhưng tôi vẫn phải xin lỗi. Xin lỗi vì đã để cậu đợi lâu như vậy.”

“Không có, tôi cũng không phải cố ý chờ.” Kỳ Tích nói, trong lúc nhất thời cổ và tai của cậu đều đỏ ửng lên. Kỳ Tích rất dễ đỏ mặt. Nhảy cũng đỏ, đổ mồ hôi cũng đỏ, khi không biết làm sao cũng đỏ. Nhưng mấy lúc này đều không quá khoa trương, màu đỏ bao trùm lên mỗi mạch đập, tràn ra đến phía trên hầu kết.

Vẻ ngoài của Kỳ Tích rất nổi bật.

Điều này thì không phải nghi ngờ rồi, nếu không thì cậu đã không thể ra mắt với tư cách là một thần tượng được và càng không bị cư dân mạng ép làm “bã xã” của Vạn Sơ Không.

Nhưng làng giải trí không thiếu nhất là những người có ngoại hình nổi bật. Chỉ có những người có ngoại hình đẹp và tính cách thú vị thì mới nhận được nhiều ưu ái. Rõ ràng Kỳ Tích chỉ được có vế trước. Bất kể là trong các chương trình giải trí hay trong cuộc sống bình thường, cậu cũng không phải là người có thể thoải mái trò chuyện cùng người khác.

“Nơi này là nhà của cậu mà, sao lại căng thẳng vậy? Hay cậu vẫn sợ tôi?” Vạn Sơ Không hỏi Kỳ Tích.

Kỳ Tích lắc đầu phủ nhận, đổi chủ đề hỏi Vạn Sơ Không muốn uống gì.

Hai người cùng nhau vào bếp. Kỳ Tích thích tích trữ đồ ăn. Trong tủ lạnh cái gì cũng có, lúc mở cửa Kỳ Tích còn cố ý nghiêng người để Vạn Sơ Không nhìn vào xem.

Vạn Sơ Không rõ ràng là hơi sửng sốt, sau lại nói: “Cậu giống em trai tôi thật đấy.”

Kiều Khải Nhuệ, năm nay sáu tuổi, rất thích giấu đồ ăn vặt ở nhà.

“Anh muốn uống gì?” Kỳ Tích nhìn chằm chằm vào bánh pudding trong tủ lạnh. Cậu đói quá.

Đến lượt Vạn Sơ Không hỏi: “Cậu thích uống gì?”

Kỳ Tích lấy ra một chai nước nho trắng trong đó, Vạn Sơ Không nhận lấy, nói “cảm ơn” sau đó hỏi lại: “Cậu còn chưa ăn hả?”

Cả người Kỳ Tích trở nên hăng hái, hai mắt sáng lên: “Tôi còn chưa ăn. Tôi muốn úp mì, anh có muốn ăn thêm không?”

Vạn Sơ Không luôn giỏi quan sát, suy nghĩ của Kỳ Tích quá dễ đoán. Anh mím miệng nâng chai thủy tinh đang cầm trên tay lên: “Không cần, tôi uống cái này là được.”

Kỳ Tích trổ tài trong bếp, Vạn Sơ Không nửa dựa vào cửa nhìn cậu.

“Kỳ Tích.”

“Hả?”

“Tại sao cậu lại muốn làm thần tượng?”

“Ban đầu là bạn tôi muốn, nó dẫn tôi đi cùng.” Kỳ Tích nghiêm mặt bỏ mì vào nồi, nhưng Vạn Sơ Không chỉ nhìn đôi dép vịt con của cậu.

“Bạn à? Có phải là người đi cùng cậu ở bữa tiệc lần trước không?” Vạn Sơ Không có một chút ấn tượng mơ hồ nhưng không nhớ ra là ai.

Kỳ Tích gật đầu.

“Vậy bản thân cậu thì sao?”

Kỳ Tích trong lúc nhất thời cũng chưa phản ứng, quay đầu lại nhìn Vạn Sơ Không.

Là đang hỏi cậu có muốn trở thành thần tượng không.

Kỳ Tích hơi sửng sốt, quay đầu nhìn sợi mì trong nồi, từng lớp từng lớp hơi nước đang bốc lên.

Vạn Sơ Không thấy cậu ngập ngừng lại nói tiếp: “Nếu cậu không muốn nói cũng không sao. Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi. Cậu không trả lời cũng được.”

“Như thế có ổn không?”

“Tại sao không?” Vạn Sơ Không nói nhẹ nhàng hơn, “Tôi đang nhờ cậu giúp đỡ để tham khảo cho bộ phim mới, cậu có thể từ chối tôi.”

Kỳ Tích giống như thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi Vạn Sơ Không: “Anh thật sự không định ăn sao?”

Vạn Sơ Không lắc đầu, Kỳ Tích nói: “Vậy thì tôi sẽ không thêm gia vị.”

“Tại sao?”

“Để kiểm soát cân nặng, tốt nhất không nên ăn nhiều dầu mỡ và muối.” Vì vậy bánh pudding cũng không thể ăn được.

“Cậu đã rất gầy rồi.” Vạn Sơ Không hơi hơi nghiêng đầu. Tóc của Kỳ Tích được vén ra sau tai, hướng về phía Vạn Sơ Không, lộ ra một bên sườn mặt. Lông mi cong, xương hàm gầy gò, cần cổ mảnh mai, có thể thấy rõ mạch máu xanh dưới da.

Kỳ Tích cười với anh, là cái kiểu cười tự nhiên không nghĩ điều gì.

Bát mì trên bàn chỉ có vài cọng rau xanh lơ lửng, nước dùng trong suốt không có cảm giác thèm ăn nhưng Kỳ Tích lại ăn rất vui vẻ.

Vạn Sơ Không nhìn cậu, biết rằng mình đã tìm nhầm người để tham khảo.

Kỳ Tích quá bình thường.

Cái “bình thường” ở đây không có gì đáng chê trách. Cuộc sống bình thường của cậu là kiểu vô cùng phổ biến, đơn giản, không có gì đặc sắc.

Nhưng Vạn Sơ Không vẫn cảm thẩy ổn vì hôm nay mình đã đến đây.

Kỳ Tích ngẩng đầu. Đôi mắt đẹp như chứa một làn sương mù, cho dù nhìn không rõ cũng không khiến người ta phải cảnh giác, rất không có tính công kích.

Cậu khách khí hỏi: “Anh thật sự không ăn hả?”

Vạn Sơ Không: “Vậy cậu chia tôi một nửa nhé.”

….Thật hay giỡn vậy?

Kỳ Tích không phân biệt được.

“Tôi đùa thôi.” Người đối diện nói

Kỳ Tích lại yên tâm đánh chén.

Mèo là như vậy, cho dù bên ngoài thì tỏ vẻ muốn tặng cho bạn, nhưng những gì chúng thực sự nghĩ lại là: tất cả là của tôi.

Vạn Sơ Không kiên nhẫn nhìn Kỳ Tích ăn, giống như mọi lần anh cho Thất Thất ăn vậy. Anh phải nhìn nó ăn xong mới đứng dậy rời đi.

“Anh à, cho dù anh không nhìn thì nó cũng không chạy mất đâu.” Kiều Khải Nhuệ trước đó đã nhiều lần cam đoan, “Em nhất định sẽ đóng cửa.”

Ngoài mặt Vạn Sơ Không thì nói “Biết rồi”, nhưng lần sau anh vẫn sẽ ở cạnh con mèo.

Còn về việc hai con mèo kia có ăn hay không.

Vạn Sơ Không không quan tâm.

Chỉ khi nó cướp chén cơm của Thất Thất thì Vạn Sơ Không mới dùng chân gẩy con mèo kia ra.

Em trai quan sát hồi lâu cũng không biết anh trai mình có thật sự thích mèo hay không. Nếu thích thì không thấy anh trai và mèo thân thiết lắm. Nếu nói không thích thì không hiểu sao lại che chở cho Thất Thất như thế.

Nhưng khi bữa ăn kết thúc, Kỳ Tích đột nhiên đứng dậy, lấy bánh pudding từ trong tủ lạnh ra.

“Cho anh cái này, tôi không ăn được.”

Mèo con tuy lưu luyến nhưng vẫn miễn cưỡng buông móng vuốt ra.

Trong lúc nhất thời, Vạn Sơ Không chưa kịp phản ứng, cho đến khi Kỳ Tích hỏi: “Anh không ăn pudding hả?”

“Cảm ơn.” Vạn Sơ Không nhận lấy.

“Cậu để cửa phòng ngủ thế này có ổn không?” Cuối cùng Vạn Sơ Không cũng không nhịn được hỏi khi đi ngang qua phòng ngủ của Kỳ Tích.

Kỳ Tích: “Không sao, trong phòng cũng không có gì…”

“Vậy tôi có thể hỏi đó là cái gì không?” Vạn Sơ Không chỉ vào cái gối ôm trên giường Kỳ Tích. Trên đó có in hình một cô gái tóc cam đang cười rất tươi, thoạt nhìn là một nhân vật anime. Vừa mới vào nhà anh đã thấy nó, cho nên mới dừng lại hỏi.

Kỳ Tích đột nhiên xấu hổ, nhưng ánh mắt nhìn Vạn Sơ Không lại rất thành thật, như muốn gửi gắm niềm tin cơ bản đối với nhân loại.

Cậu nói: “Đó là vợ của tôi.”[1]

Vạn Sơ Không: “…”

Vạn Sơ Không cố gắng tiêu hóa mấy chữ này, cuối cùng nhận xét: “Chà… Vợ cậu đáng yêu thật.”

Kỳ Tích rất vui vẻ: “Đúng chứ. Tôi cũng cảm thấy thế.”

Vạn Sơ Không thậm chí còn đáp lại cậu: “Đúng vậy.”

Kiều Khải Nhuệ cũng xem Người Nhện như thần tượng, có nguyên một tủ đồ hình Người Nhện ở nhà.

Có thể hiểu được.

Hơn nữa, anh vừa mới nhận được “quà hối lộ” từ Kỳ Tích, trong miệng vẫn còn thoang thoảng mùi sữa, cho nên không nỡ làm mất lòng nhiệt tình của đối phương một chút nào.

Kỳ Tích bật tivi lên, có âm thanh sẽ bớt xấu hổ, Vạn Sơ Không lại hỏi cậu: “Cậu muốn xem gì à?”

“Không có, tôi chỉ… nghe thôi.”

“Cậu có thường xem lại tiết mục của mình không?”

“….Vậy anh có xem mấy bộ phim mình đóng không?”

“Có chứ.”

Vạn Sơ Không thản nhiên trả lời.

Kỳ Tích trầm mặc một lát: “Tôi không hay xem lại tiết mục bản thân diễn lắm.”

“Tại sao?” Vạn Sơ Không nâng tay lên, cảm giác khoảng cách xa lạ. Ngón tay dừng ở không trung, dừng ở trước mặt Kỳ Tích, tạo nên một bóng dáng trong đôi mắt cậu, giống được đụng đến được ánh mắt của Kỳ Tích: “Cậu không thích thưởng thức khuôn mặt của mình hả?”

Sau khi Kỳ Tích khiếp sợ lại cảm thấy được điều này cũng có lý, đẹp trai như Vạn Sơ Không đoán chừng lúc soi gương chắc hẳn là cũng vui vẻ lắm.

Người ta chỉ mới xem phim của mình thôi là đã khắc chế lắm rồi!

Nhưng Kỳ Tích vẫn lắc đầu: “Tôi không thích nhìn thấy mình trên tivi.”

Vạn Sơ Không khẽ nhăn mày, chưa kịp hỏi tại sao thì điện thoại reo có cuộc gọi đến.

Anh liếc nhìn tên người gọi, cầm điện thoại lật qua lật lại một lúc nhưng không nghe. Kỳ Tích nghe chuông điện thoại cứ reo như vậy mới do dự hỏi: “Anh không nghe điện thoại hả?”

Vạn Sơ Không nhướng mắt, nở một nụ cười gần như hoàn mỹ: “Phải nghe chứ.”

Sau đó anh nghe điện thoại trước mặt Kỳ Tích.

Đầu dây bên kia dường như nói một đoạn rất dài, Kỳ Tích mơ hồ nghe thấy một giọng nữ.

Kỳ Tích tập trung xem tivi, nhưng tai lại không kìm nổi mà dựng đứng lên.

Cuối cùng thì cậu cũng hiểu vì sao các thành viên khác lại thích nghe trộm như vậy.

Điều này hoàn toàn không thể kiểm soát được!

Giọng nữ… Nữ…

Kỳ Tích bỗng nhiên tỉnh ngộ, có phải là nữ thần tượng đang yêu đương với Vạn Sơ Không không?

Cậu còn nhớ rõ tên của nữ thần tượng đó, là thành viên của một nhóm nhạc nữ vừa mới ra mắt gần đây.

Đôi mắt Kỳ Tích không khỏi liếc nhìn Vạn Sơ Không. Vạn Sơ Không vốn đang nghe điện thoại nhưng lại bị ánh mắt bên cạnh hấp dẫn.

Bên kia vẫn còn đang nói.

Vạn Sơ Không đáp lại: “Tôi cho rằng hôm đó mình đã nói vô cùng rõ ràng rồi.”

Kỳ Tích liều mạng đè nén ham muốn nhiều chuyện của mình. Làm sao vậy? Cãi nhau rồi hả?

Bên kia còn nói gì nữa, Vạn Sơ Không cụp mắt xuống, nhìn thấy thân hình gầy gò của Kỳ Tích không tự chủ được đang nghiêng về phía mình: “Đúng vậy. Cho nên hôm nay tôi mới tới chỗ hẹn, bằng không cô nghĩ làm sao gặp được tôi?”

Vậy đáng ra hôm nay là đi hẹn hò với nữ thần tượng à?

Vậy tại sao còn đi gặp mình?

Kỳ Tích vừa hơi sửng sốt đã nghe Vạn Sơ Không nói: “Tôi không muốn cãi nhau với cô. Bình tĩnh đi. Tôi cúp máy đây.”

Sau khi cúp điện thoại, Vạn Sơ Không nói với Kỳ Tích: “Cậu đang dựa vào tôi đấy.”

Sống lưng Kỳ Tích tê rần, mặt lại đỏ bừng xấu hổ vì bị bắt.

Nghe lén thất bại.

Để thể hiện sự vô hại của mình, trước tiên Kỳ Tích liếc mắt nhìn sang: “Hai người cãi nhau à?”

Vạn Sơ Không ngoài cười nhưng lòng không cười: “Không phải cậu nghe hết rồi à?”

Kỳ Tích vẫn đang cố gắng cứu lấy mình: “Không sao đâu. Yêu nhau cãi nhau là chuyện bình thường…”

“Chờ đã.” Vạn Sơ Không ngắt lời Kỳ Tích, nghiêm túc nhìn cậu: “Yêu đương?”

Kỳ Tích che miệng: “Miệng tôi kín lắm.”

“Tốt lắm. Vậy cậu làm ơn đừng để người khác biết…” Vạn Sơ Không cười, “Mẹ con tôi cãi nhau qua điện thoại nhé.”[2]

Kỳ Tích: “…”

Xem ra cần phải mua trước một tấm bia mộ cho bản thân rồi.

Trên đó có khắc: Sống đến 24 tuổi là một điều may mắn.