*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 2
Sau khi cả nhóm ghi hình xong xuôi, Kỳ Tích cuối cùng cũng có được hai ngày nghỉ quý giá.
Độ nổi tiếng của cậu đứng cuối nhóm. Ngoài lịch trình chung với cả nhóm ra, tài nguyên cá nhân của Kỳ Tích ít ỏi đến đáng thương. Các thành viên khác nhận đại ngôn, quay hình trực tiếp, còn Kỳ Tích thì ở nhà chơi game, xem mèo…
Làm bạn nối khố, đối với vấn đề này của Kỳ Tích, Tô Miễn Siêu nói mãi mà cậu vẫn không thông được. Nhất là khi cp của Kỳ Tích và Vạn Sơ Không vừa bắt đầu nổi tiếng, cậu ta còn hào hứng hơn cả Kỳ Tích, còn nói: “Đây là điềm báo việc sắp mày nổi tiếng đó!”
Một người muốn nổi tiếng, trước tiên phải xào một cp.
Tô Miễn Siêu tiếp tục tẩy não Kỳ Tích bằng cách dùng những lời ngụy biện này.
Đáng tiếc là Kỳ Tích cũng đắm chìm trong thế giới riêng của mình. Hơn mười năm qua, cậu đã dành phần lớn thời gian trong phòng tập nhảy, sau đó là ra mắt với nhóm nhạc, thời gian đều dành cho tình yêu nghề nghiệp. Rảnh rỗi một chút, Kỳ Tích muốn ở trong túp lều của mình và làm những gì bản thân thích.
Mặc dù độ nổi tiếng của Kỳ Tích trong nhóm không cao, nhưng Lullaby6 vẫn cực kì nổi tiếng. Phương diện quảng bá của Vạn Quy quả thật không đùa được. Ban đầu công ty thiết lập hình tượng cho Kỳ Tích là một người nhẹ nhàng, tràn đầy sức sống. Ba năm này, Kỳ Tích làm việc vô cùng chăm chỉ cũng không tạo cho người ta cảm giác sinh động gì cả, trái lại còn bị gán cho mấy hình tượng vô cùng kì quái.
Dù sao thì tính cách của Kỳ Tích cũng không phù hợp với thiết lập hình tượng mà công ty đưa ra. Điều này khiến cho mỗi lần cười trước ống kính trong lòng Kỳ Tích vô cùng bồn chồn, cảm thấy một ngày nào đó mình sẽ bị vạch trần.
Cậu không sáng sủa, không biết bắt chuyện. Thực tế, con người của Kỳ Tích đơn điệu đến nhàm chán.
Tô Miễn Siêu nói: “Thì từ giờ mày hãy vui tươi sinh động lên là được!”
Kỳ Tích thầm nghĩ, đây rõ ràng là tính cách trời sinh. Cậu đương nhiên cũng muốn thế lắm chứ, nhưng làm sao để đùng một cái bỗng tràn trề sinh lực được!
Sau đó Tô Miễn Siêu nói tiếp: “Dễ lắm, mỗi lần tao rủ mày đi chơi mày đừng có từ chối nữa. Mày phải tiếp xúc với nhân loại nhiều lên.”
Kỳ Tích suy nghĩ một lúc, cảm thấy không vui lắm.
Tô Miễn Siêu hiểu ngay: “Nhìn này nhìn này nhìn này, làm sao mày có thể lộ cái mặt rụt rè nhút nhát này khi gặp người khác được!”
Bộ dáng đau khổ của Tô Miễn Siêu làm Kỳ Tích cảm thấy bản thân đã hết thuốc chữa rồi.
Kể từ đó về sau, vào những ngày được nghỉ, Kỳ Tích sợ nhất là Tô Miễn Siêu gọi điện thoại cho mình. Ngay cả điện thoại của người đại diện cũng chưa làm Kỳ Tích sợ đến mức như thế.
Tô Miễn Siêu thực sự quen biết rất nhiều người, mạng lưới quan hệ thực sự rất rộng. Bất kỳ sự kiện tiệc tùng nào cậu ta cũng tham gia. Rõ ràng cậu ta còn chẳng ở trong vòng giải trí, thế mà chỗ nào cũng thấy mặt.
Hôm nay cũng thế.
Ngày đầu tiên trong kì nghỉ, Kỳ Tích vẫn an toàn ở trong túp lều tối tăm của mình. Buổi chiều ngày hôm sau, cậu nhận được điện thoại của Tô Miễn Siêu.
Sau khi đấu tranh mất một lúc Kỳ Tích quyết định bắt máy. Đầu dây bên kia, giọng điệu bạn thân vô cùng vui vẻ: “Kỳ Tích ơi, tối nay tám giờ hẹn gặp mày ở khách sạn Đình Vân nhé.”
Kỳ Tích hỏi: “Là sinh nhật của ai vậy?”
“Không sinh nhật của ai cả.”
“Vậy lễ kết hôn của ai?”
“….Cũng không ai kết hôn cả. Mày có tới hay không?”
Mặc dù đây là một câu hỏi, nhưng Kỳ Tích biết nếu như không đồng ý thì tí nữa mình sẽ phải vừa xin lỗi vừa đồng ý với cậu ta.
Cho nên Kỳ Tích cũng không hỏi tao đi làm gì, trực tiếp nhận lời.
Buổi tối đó.
Kỳ Tích sẽ không bao giờ quên.
Sau này nhớ lại, nếu bản thân lúc đó có hỏi trong bữa tiệc có ai thì đã không đến mức, khoảnh khắc nhìn thấy Vạn Sơ Không thì đầu óc trống rỗng, há hốc miệng, vẻ mặt thất thần.
Mặt mũi đời này đều đã mất sạch.
Nhưng nói đi nói lại, nếu Tô Miễn Siêu thực sự bảo với mình là bữa tiệc có mặt Vạn Sơ Không.
Thì dù có quỳ lạy Kỳ Tích cũng không đi.
Tóm lại, Kỳ Tích đến nơi như đã hẹn, gặp Tô Miễn Siêu ở đại sảnh khách sạn mới nhớ ra hỏi bạn mình: “Đừng bảo là sinh nhật đứa nhỏ nhà ai nhé?”
Thang máy còn chưa xuống, Tô Miễn Siêu cười hề hề, khoác vai Kỳ Tích: “Chỉ là một ít người bạn có quan hệ không tồi ra ngoài tụ tập thôi mà. Không phải là mày vừa mới quay hình xong sao, tao đây muốn đưa mày đi thư giãn thôi mà.”
Kỳ Tích nắm được điểm mấu chốt: “Một ít là chừng nào?”
Thang máy vừa lúc mở ra, Tô Miễn Siêu đẩy Kỳ Tích đi vào, một bên nói: “Thấy thì biết.”
Ra mắt được ba năm, Kỳ Tích không phải là không hiểu những quy tắc xã giao. Nhóm còn chưa nổi tiếng, công ty đã sắp xếp cho mọi người tham gia các bữa tiệc rượu với các nhà đầu tư. Đội trưởng Nhậm Tư là người nói nhiều nhất, luôn là người đầu tiên nâng ly.
Vì vậy, không phải Kỳ Tích không biết cách nói chuyện mà chỉ là không thích chủ động bắt chuyện với người lạ.
Tô Miễn Siêu còn hắt hủi cậu, hai người nói chuyện có gì khác biệt.
Kỳ Tích thật thà đáp lại: “Có chứ. Nếu đối phương chủ động bắt chuyện thì tao sẽ không sao cả.”
…Đừng có mà mồm điêu nữa.
Tô Miễn Siêu và những người khác đã đến từ sớm, khi bước vào cửa đã có rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Tô Miễn Siêu không thèm mập mờ: “Ai da, là em gái sao. Nửa tháng không gặp sao lại đẹp lên rồi?”
Tô Xảo Xảo là một diễn viên chuyên đóng một số bộ phim chiếu mạng, không có quan hệ huyết thống gì với Tô Miễn Siêu, chỉ là trùng hợp cũng họ Tô. Trải qua mấy bữa tiệc cũng quen mặt nhau, mỗi lần gặp hai người sẽ đùa giỡn gọi nhau như vậy.
Tô Xảo Xảo thấy Kỳ Tích cũng tới, hai mắt sáng lên: “Kỳ Tích, cậu cũng đến sao. Tôi cứ tưởng…”
Những lời còn lại Tô Xảo Xảo chưa kịp nói ra đã bị Tô Miễn Siêu che miệng, Tô Xảo Xảo trợn mắt.
Kỳ Tích đang phân vân không biết có nên ăn một miếng bánh ngọt hay không, quay đầu lại thấy hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau,
“…Xảo Xảo, cô có muốn ăn bánh không?” Kỳ Tích chỉ vào miếng bánh nhỏ thơm ngon trên bàn, cô ăn thì tôi mới ăn.
Quả nhiên Tô Xảo Xảo xua tay: “Không được, gần đây tôi quay phim nên không được ăn gì cả.”
Kỳ Tích tiếc nuối “ồ” một tiếng, thôi quên đi vậy. Cậu quay đầu liếc nhìn chiếc bánh, chào tạm biệt với nó.
Tô Xảo Xảo nói: “Hôm nay Trần Thắng Hàng cũng đến.”
Kỳ Tích biết người này, là bạn diễn của Tô Xảo Xảo. Nhưng chẳng qua người ta là nam chính, còn Tô Xảo Xảo diễn người hầu của nữ chính.
“Thì sao vậy?” Kỳ Tích hỏi, lúc này vẫn chưa nhận thức được có chuyện gì không đúng.
Trong vòng giải trí, Trần Thắng Hàng và Vạn Sơ Không là bạn thân với nhau.
Kỳ Tích có thể nghĩ được gì không? Không. Trong lòng Kỳ Tích bây giờ chỉ có bánh ngọt mà thôi.
Tô Xảo Xảo nhìn Kỳ Tích nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn: “Cậu đừng nhìn nữa. Không phải gần đây cậu phải kiểm soát chế độ ăn uống hả?”
Kỳ Tích gật đầu, vừa lúc đó có một nhóm người đi vào. Đó cũng là một nhóm nhạc nam, bọn họ đi nhóm ba, bốn người, thấy Kỳ Tích thì đi đến chào hỏi. Kỳ Tích cũng coi như quen bọn họ, thuần thục nở nụ cười công nghiệp bắt đầu làm việc, à nhầm, bắt đầu nói chuyện phiếm.
Lại có nhóm người lần lượt đi tới, Tô Miễn Siêu cũng lo tán gẫu, vừa quay đầu lại đã không thấy người đâu nữa. Tô Xảo Xảo tiến lên hỏi: “Anh, anh không nói cho Kỳ Tích biết hôm nay Vạn Sơ Không cũng đến hả?”
“Ai, nói để làm gì. Nói thì cậu ta sẽ đi chắc. Bảo cậu ta đến, cậu ta đến thật, thế là được rồi. Cậu ta có phải loại người thích chơi đùa đâu.” Tô Miễn Siêu vỗ vỗ vai người em gái của mình, nói ra vẻ hiểu biết.
“Kỳ Tích cũng không phải thế…” Tô Xảo Xảo nhỏ giọng phản bác.
–
Kỳ Tích từ trong nhà vệ sinh bước ra, phát hiện ở đây càng lúc càng nhiều người, mà toàn là những gương mặt xa lạ. Đầu óc Kỳ Tích bây giờ không ngừng xoay chuyển, tay ướt còn chưa kịp khô, trong lòng đã có ý nghĩ muốn bỏ của chạy lấy người.
Tô Miễn Siêu đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, nở một nụ cười xấu xa.
Chiều cao của hai người tương đương nhau, Kỳ Tích nhìn thẳng vào Tô Miễn Siêu, mở miệng: “Tao có thể…” Tao có thể về nhà được không?”
Bánh ngọt không thể ăn, ở lại chỉ thấy tràn đầy cám dỗ.
Ngày mai tao còn có công việc, muốn về đi ngủ sớm.
Kỳ Tích đã nghĩ ra lí do từ chối rồi, nhưng Tô Miễn Siêu không cho cậu kịp nói ra.
Sau đó, cơn ác mộng của Kỳ Tích bắt đầu.
Tô Miễn Siêu khoác vai cậu, lần này là ôm cả Kỳ Tích vào bên người: “Trần Thắng Hàng vừa mới tới.”
Kỳ Tích mờ mịt gật đầu, thì liên quan gì đến cậu?
Sau đó cậu thấy Tô Miễn Siêu vươn tay chỉ chỉ, Kỳ Tích nhìn theo hướng ngón tay.
“Vạn Sơ Không cũng ở đây.”
Nói như thế nào nhỉ.
Dù chưa từng nhìn thấy Vạn Sơ Không ở khoảng cách gần nhưng ở trong siêu thoại, Kỳ Tích đã thấy được đủ nhiều hình ảnh cắt ghép hai người ở cạnh nhau.
Bữa tiệc này nhiều người như vậy, hoàn toàn giống như một buổi hội nghị nho nhỏ.
Nhưng cho dù nhiều người như vậy, Kỳ Tích chỉ cần nhìn thoáng qua một cái đã thấy được Vạn Sơ Không. Đầu óc trống rỗng của Kỳ Tích trong bỗng chốc hiểu được cái gì gọi là chớp mắt đã ngàn năm.
Một cái liếc mắt này cũng đủ cho Kỳ Tích chữa khỏi trái tim mong manh mấy năm qua của mình.
Mà trùng hợp, người đối diện được bạn bè bên cạnh nhắc nhở cho nên cũng nhìn về hướng bên này.
Vì vậy, Kỳ Tích há mồm, nhìn chằm chằm vào Vạn Sơ Không.
Bây giờ muốn biến mất khỏi hành tinh này thì có muộn quá không?
Mà chuyện tệ hơn còn ở phía sau, Tô Miễn Siêu nửa ôm lấy Kỳ Tích, vừa đi vừa nói: “Đều là người yêu trên mạng sao không đến chào hỏi một chút. Đến đây tao giới thiệu hai người với nhau.”
Cả người Kỳ Tích mông lung muốn ngất.
Tại sao Vạn Sơ Không lại đến đây? Không phải anh ta không thích ra khỏi nhà sao? Nhà có ba con mèo rồi sao còn muốn đi chơi???
Chờ cho Kỳ Tích lấy lại phản ứng, cậu đã ở trước mặt Vạn Sơ Không.
Người đàn ông này có một khuôn mặt rất bắt mắt. Vẻ ngoài của Vạn Sơ Không không quá lộng lẫy, không quá mạnh mẽ. Diễn viên không cần có khuôn mặt kinh diễm như thế, chỉ cần có sức bền, chịu đựng được thử thách khi đóng phim.
Vạn Sơ Không hiển nhiên là chịu được. Anh đã hai mươi sáu tuổi. Ở tuổi này, nếu là thần tượng thì đã không còn trẻ nữa, nhưng đối với diễn viên nam thì mới là bắt đầu sự nghiệp. Ngũ quan thâm thúy, xương chân mày sắc nét nhưng không nhô cao. Con ngươi màu nâu đậm của người châu Á, sống mũi cao thẳng. Một bên sống mũi có một nốt ruồi màu nâu nhạt, giúp gương mặt của Vạn Sơ Không trở nên nhu hòa không ít.
Kỳ Tích sẽ đánh giá cao khuôn mặt này, miễn là nó xuất hiện trên màn hình thay vì trước mặt mình.
Sau khi trưởng thành, Kỳ Tích đã xem đi xem lại “Kiếp Ve Sầu” nhiều lần. Cậu thực sự thích bộ phim đó.
Nếu không có chuyện diễn đàn kia, nói không chừng Kỳ Tích còn có thể nói chuyện trên trời dưới biển với Vạn Sơ Không.
Bây giờ trong lòng Kỳ Tích đang kêu to cứu mạng!!!
Nhưng đạo đức nghề nghiệp thâm căn cố đế đã khiến Kỳ Tích lập tức nở nụ cười khi nhìn về phía đối phương.
Vạn Sơ Không bên này cũng đã nói chuyện với bạn bè xong rồi, cũng mỉm cười vô cùng tự nhiên với Kỳ Tích, thậm chí còn chủ động vươn tay ra: “Xin chào.”
Kỳ Tích cũng đưa tay ra. Trong đầu cậu bắt đầu xuất hiện ảo giác, những hình ảnh nhiễu sóng trắng đen trên tivi tự nhiên hiện ra trước mặt: “Xin chào, tôi là Kỳ Tích…”
“Thật ra không cần giới thiệu đâu.” Ánh mắt Vạn Sơ Không mang theo ý cười: “Tôi đã gặp qua cậu rồi.”
Kỳ Tích tiếp tục bối rối: “Là ở trường cấp 2 sao? Quả thật là…”
Vạn Sơ Không lắc đầu, ngữ khí vẫn vô cùng dịu dàng: “Tôi với cậu có một cái siêu thoại, trong siêu thoại đó nói tôi đã gặp cậu rồi.”