Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 24



Sau khi trở về nhà, Kỳ Tích nằm ườn trên giường cả một ngày. Cuối cùng vẫn là Tô Miễn Siêu vội vã đến nhà vớt cậu dậy, cũng đồng nghĩa với việc kì nghỉ tươi đẹp của cậu đã chấm dứt.

Kỳ Tích mới cởi được một nửa bộ đồ ngủ, nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài qua khe cửa sổ thầm nghĩ thời gian sao mà trôi nhanh quá.

Giọng Tô Miễn Siêu vọng vào từ ngoài cửa: “Mày thay đồ xong chưa? Em gái tao còn đang chờ bên ngoài kìa. Đã lâu không gặp rồi mày lẹ cái thân giùm tao được không?”

Kỳ Tích: “Mọi người cũng có thể tụ tập ở nhà tao…”

“Mày đừng có xàm nữa. Lúc trước ai nói là phải đi xã giao hả? Trốn tránh vô ích…”

Kỳ Tích thay quần áo trong tiếng lải nhải của Tô Miễn Siêu. Tóc của cậu đã nhuộm lại thành màu xanh đen, không tạo kiểu gì, chỉ là nhẹ nhàng áp vào lỗ tai che khuất khuôn mặt. Kỳ Tích tùy tay cầm một cái kẹp ghim qua một bên.

Kỳ Tích mở cửa, bị Tô Miễn Siêu nắn vai đẩy đi, vừa đi vừa nói: “Chừng nào mày mới chịu vứt cái gối trên giường đi?”

“Tại sao tao phải ném?” Kỳ Tích khó hiểu hỏi lại.

“Ai đến nhà mày mà thấy đều phải nhảy dựng cả lên.”

Tô Miễn Siêu thản nhiên cà khịa. Cậu ta không thể hiểu nổi sở thích của Kỳ Tích nhưng điều đó không quan trọng. Chỉ cần khuôn mặt của một người vô hại và ưa nhìn thì sở thích kỳ lạ gì cũng chịu đựng được.

Ngoài Tô Xảo Xảo, trên xe ô tô còn có một nam diễn viên Kỳ Tích không biết tên. Cậu hơi mất tự nhiên, may là người kia ngồi ở ghế phụ không cần giao tiếp quá nhiều.

Đợi khi đến nơi, Tô Xảo Xảo hỏi ngay: “Kỳ Tích, cậu…”

Kỳ Tích phủ đầu ngay: “Cô đang yêu đương à?”

Tô Xảo Xảo ngượng ngùng nhưng chỉ trong chớp mắt cô lập tức hỏi lại: “Cậu thấy anh ấy đẹp trai không?”

Kỳ Tích không nhìn rõ mặt cửa người đàn ông, còn đang do dự thì Tô Xảo Xảo đã nói: “Tôi biết là không bằng Vạn Sơ Không rồi.”

Kỳ Tích: “…Không phải tôi đang so sánh.”

Nam diễn viên kia cứ đi được ba bước thì ngoái đầu lại nhìn, Kỳ Tích hỏi: “Cô không đi cùng anh ta à? Nhìn giống như lo cho cô lắm.”

Tô Xảo Xảo khịt mũi: “Đừng lo cho anh ta. Hôm qua bọn tôi cãi nhau cho nên bây giờ tôi không muốn nói chuyện. Cơ mà cậu với Vạn Sơ Không có chuyện gì vậy? Sau bữa tiệc hôm đó câu vội quá tôi không có thời gian hỏi thăm.”

Ngày đó cô không thấy Vạn Sơ Không với Kỳ Tích nói chuyện, chỉ biết hai người đã về từ sớm.

“Thì là quen biết từ hôm bữa tiệc đó, thường xuyên qua lại thì quen thôi.” Kỳ Tích bỏ qua một đống bước trung gian.

Tô Xảo Xảo hoài nghi: “Thật á? Dễ dàng như vậy sao?”

Bởi vì trong ấn tượng của cô, Kỳ Tích là một người không giỏi nói chuyện. Mặc dù Kỳ Tích cười lên rất đẹp nhưng chưa bao giờ là người chủ động tìm chủ đề để nói chuyện với người khác, là một người khép kín từ trong xương cốt. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước mọi người đều trêu ghẹo Kỳ Tích, chỉ có mình cô là kiên định đứng về phía cậu ấy.

Và bây giờ người duy nhất đứng về phía Kỳ Tích cũng đã quay lưng.

Quán bar chỉ cần vừa qua mười giờ lập tức vô cùng sôi động. Bảy, tám người tự động tụ lại thành một đám. Ánh đèn mờ ảo là một đặc trưng của hộp đêm nhưng chơi đùa thì không phô trương lắm.

Tô Miễn Siêu sẽ không đưa Kỳ Tích và Tô Xảo Xảo đến những nơi hỗn loạn. Cậu ta là kiểu người thúc đẩy bầu không khí cho nên không khí tại bàn của bọn họ bây giờ là sôi động nhất.

Kỳ Tích ngồi ở vị trí cao nhất im lặng uống nước cà rốt. Người không quen nhìn sơ qua còn tưởng cậu thương xuân bi thu[1] nhưng thật ra cậu đang nghĩ đến khi nào mình mới được về.

Kỳ Tích đã sắp uống hết ly nước trái cây rồi. Kể từ lần say trước, cậu không còn tin tưởng vào tửu lượng của mình nữa. Bình thường thì không sao, tại sao mỗi hôm đó thì lại say…

Kỳ Tích suy nghĩ cũng biết được đáp án.

Chai rượu hôm đó là do Vạn Sơ Không rót, cậu căn bản không chú ý đến nồng độ.

Có người gọi tên Kỳ Tích, Kỳ Tích còn chưa hoảng hồn lại thì đột nhiên có người nói: “Vạn Sơ Không đến kìa.”

Kỳ Tích theo phản xạ ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của mọi người.

Kỳ Tích: “…Mấy người nhàm chán quá đó.”

Một người trong số họ nói: “Kỳ Tích, cậu không chơi à? Ngồi một mình không chán sao? Cậu quen với Vạn Sơ Không, không bằng gọi anh ta tới đây đi.”

Kỳ Tích cắn đầu lưỡi né tránh câu hỏi, cười hỏi: “Mấy người tự chơi đi, đừng có lo cho tôi.”

Tô Xảo Xảo đã quen với nụ cười của Kỳ Tích. Cô biết nếu nhiều người cùng ồn ào nháo lên thì Kỳ Tích sẽ không chống đỡ được.

Kết quả bạn trai cô ngồi bên cạnh lên tiếng: “Nếu ra đây thì mọi người cùng nhau chơi thôi mà. Gọi Vạn Sơ Không lại đây đi, tôi còn chưa được gặp mặt người thật bao giờ đâu.”

Tô Xảo Xảo cau mày, bạn trai cô cúi đầu cười khiêu khích: “Anh nói không đúng à? Sao em che chở cậu ta thế?”

“Đã nói em với Kỳ Tích chỉ là bạn bè.” Tô Xảo Xảo mở miệng, “Anh…”

“Vạn Sơ Không đến rồi.” Không biết ai đột nhiên nói to.

Lần này Kỳ Tích không để bị lừa nữa. Kết quả là câu đó không ngừng vang lên bên cạnh cậu. Kỳ Tích ngẩng đầu định bảo đừng có loạn nữa.

Thế mà thật sự nhìn thấy Vạn Sơ Không.

Hiếm thấy người đàn ông này không mặc âu phục chỉnh tề, chỉ mặc quần áo bình thường thôi mà cũng đẹp mắt như vậy. Không còn nụ cười trên mặt như thường ngày, Vạn Sơ Không lấy dáng vẻ bình thường nhất xuất hiện trước mặt Kỳ Tích.

Ly nước cà rốt trong tay Kỳ Tích suýt nữa thì rơi xuống bàn. Trong đầu cậu bây giờ đồng thời xuất hiện hai vấn đề.

Câu đầu tiên: Tại sao Vạn Sơ Không lại xuất hiện ở đây?

Câu thứ hai: Tại sao người này lại xuất hiện ở đây? Vì sao không ngoan ngoãn ở trong nhà mình đi?

Dưới ánh mắt nín thở của mọi người, Vạn Sơ Không đi về phía Kỳ Tích bình tĩnh nói: “Chào buổi tối.”

Kỳ Tích sửng sốt: “…Chào buổi tối.”

Giống như lần đầu bọn họ gặp mặt vậy, không ai biết ai, vừa khách sáo lại lịch sự.

Vạn Sơ Không thấy Kỳ Tích đáp lại, quay đầu về phía những người khác, “Đừng để ý đến tôi. Tôi chỉ đến đây tìm người thôi rồi đi ngay. Mọi người cứ tiếp tục đi.”

Không cho thì càng để ý!!! Tới đây tìm ai không cần nói cũng biết?!

Lúc này, tiếng chuông báo động trong lòng mọi người đều là: Vạn Sơ Không đến để mang người đi!!

Vạn Sơ Không nhàn nhạt quay đầu lại tiếp tục hỏi: “Chơi vui không?”

Kỳ Tích: “Vui… hay không vui?”

Cảm giác trả lời kiểu gì cũng chết!!

Vạn Sơ Không ngẩng đầu, lướt ngón tay xoa mái tóc của Kỳ Tích, chạm vào chiếc kẹp tăm rồi rơi xuống như thế sắp chạm vào mắt cậu. Nhưng Vạn Sơ Không dừng lại, ngón tay rơi xuống trước đôi mắt màu nâu trà của Kỳ Tích.

“Cậu đang đeo kính áp tròng thẩm mĩ à?”

“Không.” Kỳ Tích không hiểu sao Vạn Sơ Không cứ chấp nhất với chuyện này.

Vạn Sơ Không tự tiện cho ra phán đoán: “Vậy là không phải cố tình ra ngoài rồi.”

Kỳ Tích nghĩ thầm, anh vui là được. Dù sao bọn họ vừa rồi cũng đang chơi, hiện tại cũng đang chơi. Chỉ là vừa nãy thì vui chơi ca hát, còn bây giờ thì đem chúng ta ra làm trò đùa.

Vạn Sơ Không cúi đầu, mấy ngón tay lần này quả thật dừng lại trên mái tóc Kỳ Tích: “Vậy cậu muốn đi không?”

Bỏ đi dưới ánh mắt mọi người không phải chuyện gì tốt. Nhưng nếu bây giờ mà không đi thì người xui xẻo sẽ chính là cậu.

Cho nên Kỳ Tích dứt khoát gật đầu.

Bây giờ Vạn Sơ Không mới nở nụ cười, cầm lấy ly nước cà rốt trong tay Kỳ Tích đặt lên bàn: “Đi thôi. Có cần chào bạn bè một tiếng không?”

Kỳ Tích vô thức quay đầu tìm Tô Miễn Siêu, Tô Miễn Siêu lập tức giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt như khắc mấy chữ “Mày làm tốt lắm”.

Kỳ Tích thở dài: “Không cần.”

Vạn Sơ Không có vẻ rất hài lòng, đi đến bàn bên kia. Kỳ Tích nhìn thấy Trần Thắng Hàng. Trần Thắng Hàng cũng đang nhìn cậu, vẻ mặt rất phức tạp.

Hai người đang nói gì đó. Kỳ Tích thấy người kia thường xuyên nhìn mình, chần chừ không dám đi tới chào hỏi. May mà Vạn Sơ Không nhanh chóng kết thúc.

Sau khi đi ra ngoài, Kỳ Tích hỏi Vạn Sơ Không: “Sao anh đến đây được?”

“Lái xe tới.” Vạn Sơ Không trả lời.

Kỳ Tích bực bội, đây không phải là chuyện cậu muốn hỏi.

Vạn Sơ Không dường như cũng hiểu nhưng cố ý trêu cậu: “Tôi gửi tin nhắn nhưng không thấy cậu trả lời. Vừa lúc Trần Thắng Hàng ở bàn bên cạnh nói cậu ở đây.”

Kỳ Tích nói: “Tôi không thấy, vả lại…”

Kỳ Tích không nói nữa.

Thấy Vạn Sơ Không nhìn qua đây, cậu cắn răng nói tiếp: “Lần nào anh cũng không trả lời tin nhắn của tôi trước.” Tại sao thỉnh thoảng tôi không được phép không trả lời lại vài lân?

Vạn Sơ Không tiến lại gần hơn như thể đang quan sát Kỳ Tích, nhưng không nên là loại quan sát thế này.

“Cậu thật sự mang thù nhỉ.”

Trước khi Kỳ Tích kịp nói, Vạn Sơ Không đã nói tiếp: “Có thời gian để ra ngoài chơi nhưng lại không có thời gian để trả lời tôi.”

Cuối cùng thì Kỳ Tích cũng biết tính tính kỳ lạ của Vạn Sơ Không giống ai rồi. Giống y như mấy bạn nhỏ, mấy đứa mà kiểu tự giận rồi tự làm lành với người khác.

Mà điều này cũng đúng, Vạn Sơ Không chỉ lớn hơn cậu có một tuổi thôi.

Cho nên Kỳ Tích cười rộ lên, nụ cười xinh đẹp trong ánh sáng mờ ảo của màn đêm như một vì sao rơi trong bóng tối, xẹt ngang qua bầu trời.

Vạn Sơ Không cúi đầu. Hai người càng lúc càng gần, hơi thở như hòa quyện vào nhau.

Kỳ Tích nhận thấy khoảng cách không tốt lắm vừa muốn lùi lại một bước, Vạn Sơ Không đã nói: ‘Mặt cậu đỏ quá.”

Kỳ Tích cảm giác được nhiệt độ trên gương mặt mình: “…Bởi vì anh gần quá đó.”

“Thật không?” Vạn Sơ Không nhỏ giọng, “Còn có thể gần hơn một chút.”

Kỳ Tích còn chưa kịp hỏi gần như thế nào nữa thì khóe mắt bị đầu ngón tay thô ráp chạm vào: “

“Tốt lắm. Lần thì không khóc nữa rồi.” Vạn Sơ Không nói.

Kỳ Tích sửng sốt.

Vạn Sơ Không nhìn cậu: “Cậu không nhớ sao? Ở nhà cậu tuần trước, cậu ôm tôi khóc.”

Kỳ Tích: “………………………”

Còn xảy ra chuyện xấu hổ như vậy nữa hả? Cậu đã quên hết mọi thứ, đột nhiên không muốn biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm đó.

Dù sao thì hai người bọn họ chưa phát sinh chuyện gì là được rồi!

Vạn Sơ Không thấy bộ dáng của Kỳ Tích giống như thật sự không nhớ gì, mở miệng nói tiếp: “Tự nhiên cậu rơi nước mắt làm tôi sợ muốn chết.”

Kỳ Tích nâng tay lên không biết nên bịt tai mình hay bịt miệng người kia lại.

Vạn Sơ Không mỉm cười, nụ cười có vẻ như có chút gian xảo.

“Cuối cùng lại ngủ thiếp đi trên vai của tôi.”

Kỳ Tích chọn cách che miệng Vạn Sơ Không.



Nhà của Kỳ Tích tối thứ Tư tuần trước.

Sau khi Vạn Sơ Không nói xong “Cậu có thể chạm vào.”, không biết chạm vào dây thần kinh nào của Kỳ Tích, cậu chớp mắt mấy cái rồi đột nhiên nước mắt trào ra.

Trước khi Vạn Sơ Không kịp phản ứng thì đã bị Kỳ Tích nhào tới ôm lấy.

Người đàn ông đầu tiên là đờ người ra, rồi sau đó bị âm thanh nức nở hấp dẫn, cúi đầu do dự xoa đầu của Kỳ Tích, nói ra lời an ủi nhưng không giống lời an ủi: “Cậu khóc cái gì? Tôi còn chưa có khóc mà.”

Kỳ Tích lẩm bà lẩm bẩm cái gì đó nhưng Vạn Sơ Không không nghe rõ nên chỉ có thể rút bàn tay đang giữ chặt mình ra, nhìn thấy khuôn mặt của Kỳ Tích có chút giật mình.

Không phải là rất bi thảm, nhưng nước mắt phủ đầy gương mặt của Kỳ Tích. Cậu im lặng, chỉ lặng lẽ khóc.

“Tôi mệt lắm…” Kỳ Tích nhỏ giọng nức nở, giơ tay tự lau nước mắt, thô lỗ dụi mắt bằng cổ tay nhưng Vạn Sơ Không đã ngăn cậu lại. Kỳ Tích tiếp tục rơi nước mắt, “Chỉ là mệt mỏi, vừa buồn ngủ vừa mệt…”

Vạn Sơ Không không giỏi dỗ người lắm. Anh rất chán ghét nước mắt của người khác, nhưng với Kỳ Tích thì sẽ không.

Là anh lựa chọn Kỳ Tích, lựa chọn một con mèo ngoan ngoãn nghe lời.

Cho nên Vạn Sơ Không sẽ kiên nhẫn.

“Vậy thì ngủ đi.” Vạn Sơ Không nói xong còn giúp Kỳ Tích lau nước mắt trên má, lấy khăn giấy thấm lên mắt Kỳ Tích. Nước mắt nhanh chóng thấm ướt tờ giấy. Vạn Sơ Không còn rất vụng, chưa học được dịu dàng chân chính là như thế nào.

“Không được… Không thể nghỉ ngơi, không thể ngủ.”

Kỳ Tích nói xong lại vươn tay ôm lấy eo Vạn Sơ Không. Vạn Sơ Không theo bản năng thẳng lưng lên nhưng không đẩy người ra. Kỳ Tích cảm thấy an toàn, gục đầu vào vai anh.

Điều này vượt quá mức cho phép. Khoảng cách vượt qua, độ ấm vượt qua làm nhịp tim của hai người hòa làm một.

“Ngủ đi.” Vạn Sơ Không nói, “Lát nữa tôi ôm cậu về giường.”

Kỳ Tích lại nỉ non vài tiếng. Lần này thì Vạn Sơ Không nghe được, lúng túng quay đầu sang một bên.

“Tôi không phải mẹ cậu.”

#

“Cậu còn gọi tôi là mẹ nữa.” Vẻ mặt Vạn Sơ Không không chút thay đổi, mặc cho Kỳ Tích đang che miệng mình.

Mặt mũi Kỳ Tích đỏ bừng, vừa xin lỗi vừa bảo Vạn Sơ Không không cần nói nữa.

Gió tháng tám ấm áp thổi trúng lòng người có chút ngứa ngáy nóng ran.

Đợi cho Vạn Sơ Không không nói gì nữa Kỳ Tích mới thả tay ra, như một con mèo đang cảnh giác với mọi hành động của anh.

“Trần Thắng Hàng nói cậu đang uống rượu.” Vạn Sơ Không nhìn thẳng vào Kỳ Tích, “Tôi sợ cậu say lại ôm ai đó gọi mẹ cho nên đến xem một chút.”

Kỳ Tích: “…Tôi mới không như vậy. Hơn nữa tôi uống nước ép mà.”

“Ừ, tôi biết. Cậu uống rượu thì mặt sẽ rất đỏ, tuy rằng hiện tại cũng không khác là bao.” Như thể để kiểm chứng lời nói của mình, Vạn Sơ Không ấn ngón tay cái lên mặt Kỳ Tích.

Rốt cuộc thì giữa bọn họ là mối quan hệ như thế nào vậy? Những bức ảnh mờ ám đó đột nhiên lại hiện lên trong đầu Kỳ Tích.

Mặc dù trước đó cậu đã thề thốt phủ nhận với người đại diện nhưng lúc này lại không thể thuyết phục bản thân.

“Những bức ảnh trên mạng…” Kỳ Tích ngẩng đầu nhìn Vạn Sơ Không, “Anh thấy rồi đúng không?”