“Đội trưởng, anh Tiểu Lục đi đâu rồi?” Sau buổi diễn Phó Sương đi tìm Kỳ Tích khắp nơi.
Nhậm Tư bảo cậu nhỏ tiếng lại, Phó Sương lúc nào cũng ồn ào như thế.
“Chắc là đang trong nhà vệ sinh, bây giờ không cần đi tìm cậu ấy.”
Phó Sương mím môi.
Nhậm Tư đánh nhẹ vào ngực cậu ta, “Cứ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, biết chưa?”
“Biết rồi, em biết rồi.” Phó Sương ngoảnh đầu, “Nhưng thế này thực sự được sao?”
Lần này Nhậm Tư không nói gì.
Bên kia Kỳ Tích đang đứng trước gương trong phòng vệ sinh. Khuôn mặt và cần cổ của thiếu niên trong gương đều là nước. Cậu nhìn bản thân trong gương, không ngừng thở dốc, một giọt nước rớt xuống sàn, khuôn mặt dần lộ lên nét cười.
Sau khi đi ra ngoài, Kỳ Tích phát hiện các thành viên đều đang đợi mình. Phó Sương nói trước: “Anh, giờ bên ngoài có rất nhiều người, đợi lúc nữa anh đi sau em, nói không chừng còn có cả mấy tên đến chụp hình hộ.”
Cậu ta biểu hiện rõ ràng quá, Nhậm Tư quay lưng lại thở dài.
Kỳ Tích đứng hình: “À không sao đâu, bình thường cũng có nhiều người mà?”
Phó Sương thì rất kiên định: “Nói tóm lại anh cứ đi sau em.”
Cuối cùng thì Kỳ Tích vẫn bị bắt đi theo sau Phó Sương. Bảo vệ đứng thành một hàng để duy trì trật tư, tiếng máy ảnh “tách tách” không ngừng.
Kỳ Tích ngẩng đầu nhìn người đi trước mình. Phó Sương giờ đã trưởng thành rất nhiều so với ba năm trước. Trước kia vẫn còn là một đứa trẻ không dám nói chuyện, nấp sau bóng lưng của cậu và đội trưởng, còn lén lút khóc lóc rồi hỏi có phải bản thân chưa làm tốt không thế nhưng bây giờ đã trở nên có trách nhiệm vậy rồi.
Kỳ Tích nghĩ đến đây, trong đầu lại thấp thoáng hình bóng của một người khác, không khỏi đem người ta ra so sánh với Phó Sương. Cậu phát hiện người đó cao hơn, bờ vai rộng hơn, đối đãi với người khác cũng chín chắn và đáng tin cậy hơn…
Không đúng!
Tại sao cậu lại nghĩ đến Vạn Sơ Không vào cái thời điểm này!
Kì Tích lắc lắc đầu, muốn bỏ hình ảnh của người kia ra khỏi đầu mình. Trong tầm mắt bỗng xuất hiện một cánh tay, có người đi qua đám nhân viên, đưa cho cậu một bó hoa làm từ những con gấu bông, trong bó hoa còn có một bức thư. Fan còn phản ứng còn mãnh liệt hơn cả bảo vệ, có người còn trực tiếp giơ tay lên ngăn lại, nói: “Không biết tại sao Vạn Quy không cho nhận quà à! Cầm về, anh ấy không nhận quà!”
Lúc ở bãi đỗ xe cũng có không biết bao nhiêu cánh tay đưa quà cho cậu, Kỳ Tích muốn nói không sao, mình không yếu ớt như vậy,
Chuyện năm đó thực ra cũng không để lại bao nhiêu ám ảnh cho Kỳ Tích.
Nhưng phản ứng của mọi người kịch liệt như vậy, đến Phó Sương còn phải ra mặt bảo vệ cậu, cậu không biết nên mở miệng thế nào, sợ rằng sẽ phụ lòng tốt của người khác cho nên cuối cùng Kỳ Tích lựa chọn im lặng.
##
Vòi phun nước trong bồn hoa vẫn bật, nước không ngừng phun ra bên ngoài. Ánh trăng soi xuống mặt hồ như được dát thêm một lớp vàng.
Sau bữa tối mọi người ngồi lại nói chuyện nhưng Trần Tư Dĩnh không tham gia. Đến khi mọi người về nghỉ ngơi hết, cô mới nhẹ nhàng từ phòng khách đi ra hít thở không khí thì nhìn thấy Vạn Sơ Không một mình ngồi dưới phòng khách rộng thênh thang.
Cô giật mình, “Cậu?”
Vạn Sơ Không quay đầu lại, tay cầm điện thoại, ra hiệu cô giữ im lặng.
Trần Tư Dĩnh rụt cổ, lò mò đi về phía đám mèo đang ngủ.
Trong số đó, một con lập tức dựng tai, chui xuống gầm tủ, cô dừng chân lại, lẩm bẩm: “Sợ người đến vậy sao?”
“Là cậu nhặt về đấy.” Vạn Sơ Không từ phía sau cất tiếng.
Trần Tư Dĩnh tưởng là người đàn ông này lại muốn đối đầu với cô, lập tức nói: “Được rồi, được rồi, cháu biết rồi, con mèo đó là cậu nhặt về, là của cậu.”
Vạn Sơ Không nói tiếp: “Ở chỗ cậu quay phim, nó nằm ở lề đường, nhìn có vẻ như sắp chết.”
Lúc này Trần Tư Dĩnh mới quay đầu lại, Vạn Sơ Không đã đặt điện thoại xuống bàn từ khi nào, nhìn con mèo đang chui lủi dưới cái tủ.
“Đáng thương quá.” Ánh mắt Trần Tư Dĩnh nhìn qua, “Chắc chắn là bị người khác cô ý làm bị thương, vậy nên mới sợ người thế này.
Nếu không phải vì muốn hỏi chuyện của Kỳ Tích, Trần Tư Dĩnh sẽ không cùng ông ngoại đến Vạn gia.
Cô không thích chỗ này, cũng không thích người cậu này.
Dù là cô có đu idol, thích những người có tướng mạo xinh đẹp, Vạn Sợ Không hai điều này đều có, nhưng cậu cũng là người dầu tiên đứng ra phản đối cô.
Trần Tư Dĩnh là bề dưới, đương nhiên không thể cãi lại, nhưng sau lưng thì không ít lần nói xấu với các chị em về suy nghĩ kì quái của cậu mình.
Cô chưa từng cùng con trai thảo luận về vấn đề này, cô rất ít nói chuyện, vì vậy cô cũng không hiểu cậu mình. Cô chỉ biết Vạn Sơ Không là người rất kì quái, đến người nhà nói chuyện còn cảm thấy xa cách, không ai thực sự biết cậu đang nghĩ gì.
Nhưng hôm nay hai người nói rất nhiều chuyện xoay quay Kì Tích.
Vạn Sơ Không trả lời: “Cậu chưa từng nói là ghét, chỉ là không hiểu mấy hành động của cháu cho lắm.”
Trong mắt của người lớn, những việc họ làm đều rất khó hiểu, nhưng Vạn Sơ Không lại chịu lắng nghe cô, điều đó đã đủ khiến cô kinh ngạc rồi, dù sao thì người trong nhà cũng không ai chịu nghe cô nói.
“Cậu không cần phải hiểu cháu, chỉ cần không phản đối là được. Cháu không hề trở nên tồi tệ hơn vì việc đu idol, cháu cũng đang nỗ lực để sống tốt.” Trần Tư Dĩnh nhìn xuống chân mèo đột nhiên thò ra dưới gầm tủ, ngẫm nghĩ rồi nói, “Cháu biết thần tượng không thể hoàn hảo không khuyết điểm, thứ mà bản thân mình thích rất có thể chỉ là một hình tượng hư cấu được tạo ra, nhưng thế cũng đã đủ rồi. Kỳ Tích là người thế nào, trước khi hỏi cậu, cháu rất sợ đáp án của cậu sẽ khác với những gì mà cháu đang mong đợi, nhưng đó cũng chẳng qua là mong đợi của riêng cháu…”
“Anh ấy giống như vầng trăng dưới nước không bao giờ có thể chạm được tới, dù có chạm được thì vầng trăng ấy cũng sẽ mờ đi, nếu đã thế thì thà rằng cứ đứng trông từ xa.”
Trần Tư Dĩnh nói mà chính bản thân còn thấy cảm động, Vạn Sơ Không lại chỉ trả lời ba từ: “Nghe không hiểu.”
Cô nhìn Vạn Sơ Không ngồi trên sô pha, không chút biểu cảm, thở dài.
Thôi vậy, cô có thể mong đợi ông cậu kì quái này hiểu điều gì chứ. Hôm nay cô đã nói đủ nhiều rồi, đến cả chuyện quà cáp cũ rích cô cũng lôi ra nói rồi.
“Nói chúng là cậu nhớ phải đối tốt với Kỳ Tích, đừng có bắt nạt anh ấy. Anh ấy cũng không phải dễ dàng gì!”
Con mèo dưới gầm tủ cuối cùng cũng chịu chui ra ngoài rồi, vừa cảnh giác người lạ, vừa tiến gần đến hộp đồ ăn uống nước.
Nó nhút nhát quá, một chút động tĩnh cũng làm nó giật mình.
Vạn Sơ Không nhẹ nhàng nói, “Cái đó còn cần nói sao?”
Trần Tư Dĩnh không thể nhịn được nữa: “Cậu thực sự có quan hệ gì với idol nhà cháu à?!”
Lúc này, Kì Tích phía bên kia điện thoại: “…”
Vạn Sơ Không tại sao lại để cậu đợi một chút, đợi một chút chính là đợi cháu gái của anh ta chất vấn về mối quan hệ của hai người sao!
Chỉ nghe Vạn Sơ Không nói: “Cháu đoán xem cậu vừa nói chuyện với ai?”
Bên kia trầm mặc hai giây, truyền lại giọng nói đầy bướng bỉnh: “Cháu không muốn biết!”
Vạn Sơ Không: “Ừ, đoán đúng rồi, là Kỳ Tích.”
Kỳ Tích: “…”
Cậu rốt cuộc có nên cất tiếng không? Nhưng chắc Vạn Sơ Không để chế độ rảnh tay thì cậu mới nghe được rõ như vậy… thôi chắc không nên nói gì.
Kỳ Tích nằm trên giường khách sạn, một lần nữa cảm thấy may mắn vì đây là phòng đơn. Cậu sờ sờ ngực, nhịp tim rất ổn định, chỉ là hơi đau lưng.
Cậu đặt điện thoại bên cạnh tai, đến khi nghe thấy đối phương đột nhiên nói: “Tôi tưởng cậu cúp máy rồi chứ.”
Kỳ Tích chớp mắt, “Anh nói tôi đợi còn gì.”
Cậu rất nghe lời!
“Cháu tôi đã về phòng rồi “Vạn Sơ Không nói.
“Ừ, chắc là bị anh làm cho tức chết.” Kỳ Tích thành thật nói.
Sau đó cậu nói: “Thất Thất thì ra là do anh nhặt về, nó còn bị thương nữa, giờ đã khỏi chưa?”
“Ừ.” Vạn Sơ Không nói, tai xoa lông con mèo vừa trèo lên chân anh ngay sau khi Trần Tư Dĩnh rời đi “Ít nhất thì nhìn bề ngoài không có vấn đề gì”
“Thật vậy sao, thế thì tốt rồi.” Kỳ Tích thở phào nhẹ nhõm. Vạn Sơ Không chụp rất nhiều ảnh mèo cho cậu, trong đó nhiều nhất là ảnh của Thất Thất. Nó còn nhỏ, còn chưa kịp học được bản lĩnh sinh tồn nào, thế mà đã bị con người tàn nhẫn làm hại.
“Kỳ Tích.” Vạn Sơ Không đột nhiên gọi tên cậu.
“Ừm?”
Vạn Sơ Không cúi đầu nhìn con mèo không còn giơ móng trước mặt anh, “Thế còn cậu thì sao?”
“Cái gì cơ?” Kỳ Tích nghe không hiểu.
Vạn Sơ Không im lặng một hồi rồi nói, “Không có gì. Cậu ngủ sớm đi, đừng để bản thân mệt quá. Ngủ ngon.”
“Ừm, anh cũng ngủ sớm vào. Ngủ ngon.” Kỳ Tích không hiểu tại sao Vạn Sơ Không lại đột nhiên cúp điện thoại, nhưng cậu không hỏi, mà chỉ làm theo.
Điện thoại cúp rồi, Vạn Sơ Không vuốt đầu con mèo, Thất Thất phát ra tiếng “meoooo” hoàn toàn không có chút cảnh giác nào.
Giải trí Vạn Quy trước kia cho phép các fan tặng quà. Lullaby6 vừa debut còn chưa nhiều fan, công ty không hạn chế bọn họ nhận quà. Kỳ Tích dễ tính, cho dù không phải quà tặng cậu, chỉ cần đến tay cậu rồi đều sẽ giúp đưa giúp quà cho người khác. Kết quả là có những người lòng dạ không tốt tặng quà cho Kỳ Tích nhưng đều là những món quà không tốt. Liên tục mấy lần như vậy, cuối cùng tra ra là quà của fan cuồng Phó Sương. Từ đó công ty cũng không cho nghệ sĩ nhận quà của fan nữa.
Lời Trần Tư Dĩnh nói hồi sáng còn văng vẳng bên tai, thực ra Vạn Sơ Không lúc nghe điện thoại muốn hỏi, vậy còn cậu thì sao, vết thương của cậu đã lành chưa?
Ánh trăng ảm đạm chiếu xuống chân, Vạn Sơ Không nghĩ đến so sánh kì quái của cháu gái mình.
Nếu Kỳ Tích là ánh trăng sáng người ngoài không thể chạm tới, vậy thì anh làm sao mới có được người ấy đây?
##
Kỳ Tích nằm mơ, cậu biết đây chỉ là mơ. Đã lâu lắm rồi không mơ đến giấc mơ này, giống như ánh đèn vụt qua tâm trí cậu.
“Đĩ điếm”
“Phế vật”
“Đã xấu còn bày đặt”
“Tránh xa Phó Sương ra.”
Năm đó Kỳ Tích hai mươi mốt tuổi, nhận được bức thư đe doạ đầu tiên trong đời. Bên dưới hộp quà trang trí màu hồng trái tim là một bức thư, mở ra là những dòng chứ lệch lạc. Cậu mở từng trang một, trang cuối cùng nhìn một lúc lâu mới nhận ra là bức ảnh photoshop chính cậu toàn thân đầy máu me.
Những hộp quà được đóng gói kĩ càng, bên trong lại là những ác ý vô cùng lớn.
Sau này, công ty đăng bài thông báo thế nhưng trên mạng không có chút đồng cảm nào, thương hại, cười cợt, người qua đường không chút cảm xúc….
Phó Sương trước kia rất thích đi theo các anh thế mà thời gian đó còn không dám đứng với mọi người, câu nói mà hay nói với Kỳ Tích nhất là “Em xin lỗi”.
Lần nào Kỳ Tích cũng không biết nên trả lời ra sao, cậu cũng chỉ biết nói “không sao cả”. Phó Sương không làm điều gì sai, cậu cũng không biết tại sao cậu ta lại xin lỗi.
Kết quả là sự tránh né của Phó Sương còn khiến cậu nhận phải càng nhiều gạch đá. Vừa may thời gian đó rộ lên một tin tức khác làm lu mờ chuyện này, phải đến nửa tháng Kỳ Tích không xuất hiện trên màn ảnh. Sau khi quay trở lại, Phó Sương không còn tránh né Kỳ Tích, có lúc đứng cùng cậu thậm chí là nhắc đến tên cậu.
Cậu em út đã trưởng thành rồi mà Kỳ Tích còn chưa lấy lại được tâm thế. Cậu bắt đầu sợ ống kính, tay để sau lưng có lúc run cầm cập. Buổi quay vừa kết thúc liền lập tức chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa, đến các fan cũng nhìn ra trạng thái của cậu không tốt. Phó Sương luôn cho rằng đó là vì bản thân quá yếu mềm, bởi lúc nào cũng nấp sau lưng các anh, nên giờ Kỳ Tích mới thành ra thế này. Kỳ Tích đã nhấn mạnh nhiều lần không phải như vậy, cuối cùng thì cũng nói ra sự thật.
“Không phải vì chuyện này, ít nhất thì không phải vì chuyện này.” Kỳ Tích ngại ngùng cười, ánh mắt trong veo, không có ý trách móc ai, nhưng chính điều đó mới khiến người ta không yên lòng.
“Từ rất lâu đã có tâm lí như vậy rồi, vì sợ bản thân làm không tốt.”
Là vấn đề của chính cậu.
Cậu sợ.
Lúc mới debut Tô Miên Siêu hỏi cậu: “Kỳ Tích, mày có thể debut, mày có vui không?”
Kỳ Tích không trả lời.
Cậu sợ phải trả lời.
Dường như không trả lời thì sẽ không phải để ý, không phải bàn tán, có thể xem như không có chuyện gì xảy ra.
Vì thế cậu không bao giờ xem tin đồn thổi về minh tinh, sợ rằng tự nhiên nhìn thấy tên của mình, sợ đọc phải những bình luận của mọi người về mình, không ai biết trong nửa tháng không hoạt động cậu đã nghĩ gì.
Đến khi xuất hiện trước mặt mọi người, cậu vẫn như vậy, chu đáo, thích cười, quan tâm đến mọi người. Chỉ có những người thân cậu mới biết không phải như vậy, ít nhất thì trước kia Kỳ Tích không sợ người như thế này.
Cậu bắt đầu không giao tiếp với người lạ, một mình ngồi trong phòng xem phim, chơi game. Tô Miên Siêu muốn lôi cậu ra khỏi phòng, cậu cũng mong bản thân mình có thể thay đổi, nội tâm vô cùng mâu thuẫn.
Chuyện từ lúc nào đã có chuyển biến tốt.
Kỳ Tích từ trong những mẫu kí ức, nhìn thấy gương mặt của Vạn Sơ Không.
Ác mộng kết thúc, Kỳ Tích một mình tỉnh lại trong phòng. Cậu không biết giờ là mấy giờ, theo phản ứng vơ lấy cái điện thoại gọi điện cho ai đó.
Điện thoại rất nhanh đã có người nhận, Kỳ Tích ngớ ra, vùi mặt vào đống chăn, nhỏ tiếng nói: “Anh vẫn chưa ngủ sao?”
“Đang chờ điện thoại của cậu đấy.”
Kỳ Tích chớp chớp mắt, sau đó nghe Vạn Sơ Không nói với giọng vô cùng bình tĩnh: “Đùa đấy, tôi vẫn chưa ngủ.”
Mặc dù anh đùa rất nhạt, nhưng Kỳ Tích vẫn không nhịn được cười.
Bởi vì câu nói của Vạn Sơ Không, cậu trở nên dũng cảm hơn, “Ngày kia tôi đến thành phố C, tôi nhớ anh đang quay phim ở đó đúng không? Đến lúc đó nếu anh có thời gian, chúng ta có thể gặp mặt không? Câu hỏi mà anh hỏi lúc ở nhà tôi, giờ tôi có thể trả lời.”
“Đó đã là chuyện từ khi nào rồi?” Vạn Sơ Không nửa đùa nửa thật nói. “Phim tôi đã quay được một nửa rồi.”
Nếu phía bên kia điện thoại là người khác, Kỳ Tích nhất định sẽ nói “Vậy thì thôi, làm phiền rồi!”
Nhưng lần này là cậu chủ động gọi điện, nên chỉ đành bóp chặt cái điện thoại: “Vậy rốt cuộc là có muốn gặp mặt không”
“Có.”
Vạn Sơ Không không cần suy nghĩ đã trả lời ngay.
Cho dù anh không nắm bắt được ánh trăng, nhưng ánh trăng sẽ chủ động chiếu xuống, chiếu lên người anh thôi.