“Buổi tối cùng nhau trở về đi. Tôi sẽ đợi cậu.” Làm như không nhìn thấy vẻ mặt bất lực của Kỳ Tích, Vạn Sơ Không tiếp tục nói.
Lời từ chối của Kỳ Tích mắc kẹt trong cổ họng, đầu óc cậu rối bời.
“Đáp án đâu?” Vạn Sơ Không cúi đầu, tóc hai người cọ vào nhau, “Được hay không?”
Toàn thân Kỳ Tích như sắp bốc cháy, gật đầu lia lịa chỉ muốn người đàn ông này tránh xa mình ra.
Vạn Sơ Không lùi ra như cậu mong muốn, chỉ ra bên ngoài: “Vậy bây giờ tôi ở dưới xem cậu biểu diễn.”
Kỳ Tích vẫn gật đầu, gần như tạo thành động tác cứng ngắc chỉ biết gật đầu.
Vạn Sơ Không có vẻ hài lòng với phản ứng của cậu, nhếch khóe môi mỉm cười.
Lần này thì Kỳ Tích thực sự bị hoa mắt với vẻ đẹp của Vạn Sơ Không, hoàn toàn không nhớ mình vừa đồng ý cái gì. Đây không phải trong thành phố, cậu với Vạn Sơ Không không nhất thiết phải về cùng nhau. Ban tổ chức đã đặt khách sạn cho những người tham gia, cậu không về cùng các thành viên mà lại muốn ở một mình với Vạn Sơ Không, điều này quá đáng ngờ!
Trở lại phòng nghỉ, đầu óc Kỳ Tích vẫn còn choáng váng. Cậu chủ động nói với chuyên viên trang điểm muốn sửa lại lớp trang điểm.
Phó Sương đang nghịch di động vừa mới ngẩng đầu lên thấy Kỳ Tích liền nói: “Anh ơi, sao mặt anh đỏ vậy?”
Kỳ Tích giật mình, nhưng may là Phó Sương không nghĩ tới mấy chuyện kì quái mà là lo lắng: “Có phải là bị sốt không? Anh đừng có cậy mạnh đó.”
Lâm Sam nghe vậy hừ một tiếng: “Cậu ngốc thật hay giả vờ ngốc vậy?”
Kỳ Tích và Phó Sương đồng loạt nhìn về phía cậu ta.
Lâm Sam yên lặng ngẩng đầu: “Hai kẻ ngốc.”
Phó Sương lập tức nổi giận: “Anh có ý gì? Nói chuyện đừng có mà quanh co lòng vòng!”
Lâm Sam đi tới nắm lấy bả vai của Nhậm Tư bị Nhậm Tư vô tình đập cho một cái, bất đắc dĩ buông tay, “Nói thật ra bị xa lánh thì sao?”
Chuyên viên trang điểm đang trang điểm lại cho Kỳ Tích lầm bẩm: “Kỳ Tích, em vừa ăn cái gì vậy? Môi cũng phải vẽ lại.”
Kỳ Tích cố gắng nói nhỏ giảm bớt cảm giác tồn tại của mình: “Không cẩn thận nên quẹt phải.”
Chuyên viên trang điểm không nghe được, nói to: “Cái gì? Miệng quẹt phải cái gì cơ?”
Kỳ Tích: “…”
Không khí xung quanh phút chốc trở nên yên ắng.
Dù mọi người không ai lên lên tiếng nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.
Kỳ Tích cái khó ló cái khôn: “Không phải! Ý em là em vô tình mím miệng thôi!”
Cuối cùng vẫn là đội trưởng chín chắn lên tiếng: “Ừ, lần sau tranh thủ đừng có mím quá sức.”
Kỳ Tích: “…”
Càng giải thích càng loạn, tất cả mọi người đều ra vẻ muốn nói lại thôi.
Nhưng cậu với Vạn Sơ Không còn lâu mới tới cái bước đó! Oan uổng quá đi!!
Trong lúc chờ đợi ở hậu trường, Phó Sương không kìm được thấp giọng hỏi: “Anh, Vạn Sơ Không tìm anh có chuyện gì thế?”
Có một nhân viên bên cạnh cho nên mấy chữ “anh rể” Phó Sương không dám nói ra.
Kỳ Tích lại cảm thấy nói hai chữ đó ra có khi còn tốt hơn, ít nhất người khác cũng phải đoán “anh rể” là ai.
Kỳ Tích nhỏ giọng cự tuyệt: “Không nói em biết.”
Phó Sương kinh ngạc: “Hai người sẽ không thật… Em bình thường tùy tiện nói giỡn chơi thôi, anh, đừng bảo anh làm thật đấy nhé!”
Kỳ Tích: “Đó là chuyện có thể tùy tiện nói à?”
Phó Sương còn muốn nói gì nữa nhưng bị Nhậm Tư bên cạnh thụi một cái vào người lập tức ngậm miệng lại.
—
Bài đăng chủ đề: [Ai bị giết bởi Sơ Kỳ Bất Ý?]
Ý của tôi là Sơ Kỳ Bất Ý đang giết tôi, nhưng vô cùng xứng đáng <chảy nước miếng>
Bầu không khí mà mọi người nói trước đây, bây giờ tôi đã hiểu rồi. Hiểu vô cùng luôn.
Rõ ràng là một người trên sân khấu một người dưới sân khấu thế nhưng không khí lại có thể tốt đẹp như vậy. Đó là không khí yêu đương mà chỉ có những cặp vợ chồng đã kết hôn mới có được!!!
2L: Anh Không, anh nhìn vợ tập trung quá đấy.
3L: Anh Không, vợ anh đẹp lắm à? Quay đầu một cái coi.
4L: Anh Không, tôi nhớ lần trước vợ anh biểu diễn anh còn không thèm xem, bây giờ anh có biết mình đã mất gì không?
Mất đi cơ hội xem cú lật người tuyệt đẹp của vợ anh! Anh có biết hôm đó vợ anh để lộ da thịt không? Anh có biết đêm đó có bao nhiêu người đòi liếm dáng người của vợ anh không? Anh không biết! Anh chỉ biết đi vệ sinh thôi!!
7L: Đẹp trai cũng phải đi vệ sinh chứ.
11L: Nhưng lần này anh ấy xem rất nghiêm túc. Cả nhóm “ru ngủ” đã rời khỏi sân khấu, đạo diễn thế mà cắt riêng một cảnh cho anh ấy. Ảnh cúi đầu xuống rồi cười cha mẹ ơi sao mà tuyệt thế. Đầu óc tôi đều là ảnh thực sự thương vợ đó.
12L: Mấy người biết gì không? Anh One của chúng ta căn bản không cần dựa vào sân khấu mới nhìn thấy vợ, về nhà muốn xem thế nào thì xem. Chúng ta chỉ có thể cách màn hình đòi liếm dáng người của vợ ảnh, còn anh One muốn làm gì với vợ mình cũng được!!
13L: Lầu trên xin hãy nói nhiều một chút, tôi không thiếu mấy cái xe đâu.
18L: Trước đó tôi luôn thuyết phục bản thân Sơ Kỳ Bất Ý chỉ là bạn bè thôi nhưng mà??? Vạn Sơ Không anh cười cái gì??? Kỳ Tích quay người xuống sân khấu rồi, anh đột nhiên nở nụ cười như thế, khủng bố lắm đó có biết không!! Cảm thấy Kỳ Tích nhảy giỏi đúng không? Chuyện đó thì tôi thừa nhận. Từ lâu tôi đã cảm thấy thực lực của em ấy đã giỏi rồi chỉ là độ nổi tiếng không bao giờ tăng lên. Nhưng còn anh, anh cười cái gì? Cái loại nụ cười vô cùng vô cùng dịu dàng này, giống như hiểu ra cái gì đó…..
22L: Hai người ở nhà tất nhiên Kỳ Tích sẽ mặc áo của Vạn Sơ Không, người đàn ông bị lấy mất áo chỉ có thể để trần thân trên ôm lấy người vợ nghịch ngợm của mình, vừa vén vạt áo của vợ vừa hỏi sao lại lấy trộm áo anh, tay thì không thành thật chạm vào eo vợ <hôn gió><hôn gió>
23L: Hức hức tiếp đi tiếp đi
24L: Sau đó vợ Kỳ Tích chắc chắn sẽ vừa trốn vừa dùng ánh mắt trong veo nhìn One, miệng thì nói đừng có sờ nhưng lại chủ động dán lại gần…
40L: Cắn đường thì cắn chứ đừng có thiếu đạo đức như vậy nhá.
—
Khoảnh khắc âm nhạc vang lên, ánh sáng chiếu đến giữa sân khấu, sân khấu chật ních người Kỳ Tích chỉ chuyên tâm biểu diễn.
Cho đến khi ánh đèn mờ đi, mồ hôi chảy từ từ trượt xuống xương hàm, hơi thở còn chưa đều, mắt Kỳ Tích đã tìm kiếm xung quanh. Lúc cùng các thành viên xuống, ánh mắt cậu cứ nhìn về phía khán đài.
Kỳ Tích đang tìm Vạn Sơ Không.
Sau khi ánh mắt hai người chạm nhau, người đàn ông đột nhiên cúi đầu xuống.
Kỳ Tích không thể nhìn thấy biểu hiện của Vạn Sơ Không, vẻ mặt có chút nghi hoặc nhưng chỉ có thể xuống đài.
Đã nói là sẽ xem cậu biểu diễn, cho nên vừa rồi có xem đúng không?
Vừa rồi mình nhảy hẳn là cũng không tệ lắm, hát cũng không lệch tông!
Sau khi biểu diễn xong, các thành viên đang chuẩn bị về khách sạn, Kỳ Tích yên lặng giơ tay: “Anh…”
Cậu còn chưa kịp nói gì thì Vạn Sơ Không đã xuất hiện bên ngoài. Sự kiện này sẽ diễn ra trong hai ngày hai ngày, Lullaby6 cũng biểu diễn trong hai ngày này. Vạn Sơ Không chỉ tham gia vào ngày đầu tiên, theo lí thuyết thì có thể đi rồi thế nhưng hiện tại lại ở đây chờ Kỳ Tích.
Mọi người nhìn Kỳ Tích với ánh mắt “không cần nói, chúng tôi đều hiểu”, thậm chí người đại diện còn ho khan nói: “Chú ý một chút, đừng về muộn quá.”
Phó Sương dường như còn muốn nói thêm gì đó nhưng đã bị Nhậm Tư chặn lại.
Khâu Diệc ngước nhìn Vạn Sơ Không đang đứng cách đó không xa rồi lại nhìn Kỳ Tích.
Được người đại diện đồng ý, Kỳ Tích chẳng những thở phào nhẹ nhõm mà ngược lại càng thêm lo lắng.
Sau khi mọi người rời đi rồi Kỳ Tích mới đến bên cạnh Vạn Sơ Không hỏi anh có ở cùng khách sạn không, Vạn Sơ Không gật đầu nói chiều mai mình mới đi, sau đó hỏi lại: “Trong nhóm cậu có quan hệ tốt nhất với ai? Là cái người tên Phó Sương à?”
Kỳ Tích sửng sốt.
Vạn Sơ Không nghiêng đầu nhìn cậu, vẻ mặt bình tĩnh như cũ: “Lần này ở khách sạn cậu ở chung phòng với ai?”
“…Phó Sương.”
Vẻ mặt Vạn Sơ Không trầm ngâm, Kỳ Tích không nhịn được hỏi: “Làm sao anh biết? Anh lại đọc được cái gì trên mạng à?”
“Không.” Vạn Sơ Không nói, “Tôi hỏi cháu gái mình.”
Kỳ Tích quả thật không nghĩ tới.
“Vậy lần trước trong điện thoại người nói tôi là ông xã của cậu cũng là cậu ta à?”
Kỳ Tích: “…”
Kỳ Tích: “Cái, cái gi? Lúc nào cơ?!”
Tại sao mấy chuyện lâu như vậy mà Vạn Sơ Không vẫn còn nhớ?
Hóa ra lúc đó người này đã nghe được hết!
Tay chân Kỳ Tích tê dại không dám nhìn thẳng vào mắt người đối diện.
Mà kinh khủng hơn là Vạn Sơ Không còn nghiêm túc trả lời: “Cái lần đầu tiên tôi xin số điện thoại của cậu. Tôi muốn xem có phải là cậu không cho nên gọi thử.”
Kỳ Tích bối rối nở một nụ cười hòng muốn đổi chủ đề: “Tôi cho anh số điện thoại đương nhiên phải là của tôi rồi.”
“Lỡ đâu cậu sợ phiền toái đưa số của người đại diện thì sao?”
“Ai lại làm vậy…” Kỳ Tích châm chọc mới một nửa bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của Vạn Sơ Không, “Đừng bảo anh làm vậy nhé?”
Vạn Sơ Không: “Ừ.”
Vạn Sơ Không không thích người khác tiếp cận anh với mục đích cá nhân, hoặc anh nghĩ rằng tất cả người chủ động tiếp cận mình đều mang mục đích hết.
Vạn Sơ Không lại một lần nữa giơ tay lên xoa lớp son môi của Kỳ Tích trong ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn rụt rè của cậu.
Nhưng Kỳ Tích thì khác, là anh chủ động lại gần.
Mèo con dù không có anh cũng sống rất tốt, có phương pháp sinh tồn riêng của bản thân.
“Vừa rồi trên sân khấu cậu tìm tôi à?” Vạn Sơ Không lại hỏi.
Kỳ Tích do dự một chút, cuối cùng nhắm mắt thừa nhận: “Ừm.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh nói là sẽ xem tôi diễn, cho nên không biết anh có xem không…” Kỳ Tích nói thật. Mặc dù đèn sân khấu sáng rực, rất nhiều người đến đây vì bọn họ, vì bọn họ mà reo hò nhưng trong bóng tối câụ chỉ muốn tìm một bóng hình mà thôi.
Loại ý tưởng này không nên xuất hiện. Kỳ Tích tự nhắc nhở bản thân như thế, vừa sợ sự chờ mong của mình không được đáp lại cũng sợ sự chờ mong lại được đáp lại.
“Tôi có xem.” Vạn Sơ Không trả lời cậu, “Vẫn luôn nhìn em.”
Cơ thể Kỳ Tích lập tức mềm nhũn, không còn căng cứng nữa. Ngoài trừ hô hấp vẫn còn gấp gáp, cậu không biết khuôn mặt và vành tai của mình đã đỏ ửng từ lâu.
“Tôi muốn thú nhận với anh một chuyện.” Kỳ Tích đột nhiên lấy hết can đảm nói.
Vạn Sơ Không giống như đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng nói: “Ừ. Em nói đi.”
Ngón tay anh vẫn đặt trên môi thiếu niên, ấm áp và mềm mại, giống y như thiếu niên vậy.
Kỳ Tích nói: “Chiều cao của tôi là nói dối đó. Không phải 1m82, cũng không phải 1m80! Thật ra là 179.7…”
Lâu thật lâu không có ai lên tiếng.
Vạn Sơ Không không giả vờ được nữa, không kìm lòng được nói: “Ai mẹ nó thèm quan tâm chứ.”