Bài đăng chủ đề: 【Hot search có liên quan đến fan cuồng……】
Có một chút nghi hoặc, cái người tên là Sương Đường đó không phải là fan cuồng của Phó Sương sao, sao lại quay ra theo đuổi Vạn Sơ Không vậy? Khẩu vị của con mẹ này phong phú như vậy sao?
2L: Bởi vì bọn họ cùng tham gia hoạt động với nhau, còn ở trong cùng một khách sạn.
3L: Sương Đường dạo này lại thần tượng người khác đó, nhưng chưa từng nghe qua cô ta thần tượng diễn viên nào, lần này đúng là đáng đời.
4L: Có thể đã không ai còn nhớ, đợt trước cô ta còn lén lút theo Kỳ Tích – người cùng nhóm với Phó Sương? Rất có thể là có liên quan đến cô ta.
6L: Lại là Sơ Kỳ Bất Ý? Làm ơn mấy truyện này đừng có lôi cp vào, não có vẫn đề hả?
7L: 6L làm gì căng vậy, chỉ là đoán thôi mà.
8L: Sương Đường hình như không phải lần đầu tiên đi theo về khách sạn, bị Phó Sương mắng rồi, hình như cũng bị Vạn Sơ Không mắng, đúng là mặt dày mà, đã vậy còn đi theo.
9L: Đúng vậy, lúc trước cô ta đã từng bị One cảnh cáo, lúc đó là vì đi theo xe của Thuỵ 6.
10L: Fan cp dự đoán thôi, cũng không chắc chắn cho nên đừng nói bừa.
12L: Qua xem siêu thoại cp, quả nhiên đang ghép cp như điên, bọn họ đều nói One báo cảnh sát là vì Thuỵ 6… Đúng là hoang đường, chuyện đã đến mức này rồi vẫn còn nói không phải bọn họ coi bên công như công cụ để ghép cp?
13L: emmmm vậy hành động của Vạn Sơ Không nên giải thích thế nào, lẽ nào lại giống như trên weibo nói, chỉ là phục vụ những người dân nhiệt tình, vì dân trừ hại? Mặc dù hả hê lòng người, nhưng tôi không tin.
14L: Tôi không tin.
18L: Vạn Sơ Không cũng cứng thật á. Không sợ Sương Đường ghi thù trả hận sao? Cô ta nổi tiếng là điên loạn trong giới mà.
19L: Buồn cười thật đấy, Vạn Sơ Không đang yên đang lành sao phải sợ một con mẹ thần kinh chuyên đi đeo bám, làm phiền đến cuộc sống của người khác?
22L: Anh ấy không sợ đâu, nhà Vạn Sơ Không rất giàu, lên mạng tra tên mẹ của Vạn Sơ Không có hẳn một mục riêng trên baidu luôn. Nhà anh ấy mở một chuỗi khách sạn, đó là sự nghiệp của một mình mẹ anh ấy, còn bố dượng làm gì thì không rõ.
23L: Anh ấy chưa từng nhắc đến người nhà, đây đều là truyền thông tự đào ra, chưa chắc đã đúng.
24L: Đúng đấy, mọi người tìm kiếm trên mạng xem, Vạn Sơ Không trông rất giống mẹ anh ấy.
25L: Nếu là tôi, tôi cũng không muốn có người tọc mạch chuyện nhà mình, được rồi đấy, chỉ nên chú ý đến các tác phẩm của họ.
…
30L: Sương Đường lại đăng weibo rồi.
31L: Vãi chưởng, tôi cũng vừa xem rồi, giống y như chủ thớt nói??? Đúng là lắm chuyện mà.
32L: Chắc là điên rồi. Đừng để ý đên cô ta nữa.
36L: Giờ đầu tôi chỉ có bốn chữ, giờ nói ra rất có thể sẽ bị chửi, thôi không nói vậy.
37L trả lời 36L: Là gì?
39L: Tôi đoán là “Bọn họ yêu nhau”.
@Là Sương Đường không phải Đường Sương: Con mẹ nó cẩu nam nam
Bình luận (12): [Hahahaha cười điên.]
[Cười chết mất.]
[Vẫn còn mặt dày đi theo! Còn đi theo nữa cho mày lên phường luôn!]
[Này, nói ra thì chắc là làm phiền đến cặp đôi kia giờ mới nhận báo ứng đó.]
Chuyện fan cuồng công ty Vạn Quy cũng đã phối hợp làm rõ, nghiêm cấm hành vi đi theo xe về khách sạn. Có tác dụng không không nói, nhưng ít nhất là cảnh cáo cho nên chuyện này cứ thế cho qua.
Nửa tháng sau Hạ Ngũ về nhóm, mọi người trong nhóm không ai nhắc đến chuyện đã qua, ngược lại là cậu nhắc đến trước, nói với mọi người rằng: “Đã chia tay rồi.”
Mọi người cảm nhận được rõ, sau khi Hạ Ngũ về nhóm thì trạng thái không tốt, có chút không để tâm đến công việc. Tưởng qua khoảng thời gian này thì mọi thứ sẽ tốt dần lên nhưng đến khi luyên tập cậu ta liên tục đứng sai vị trí, Nhậm Tư nổi đoá lên, hỏi em làm sao, rốt cuộc là đang nghĩ cái gì.
Hạ Ngũ đột nhiên nhìn về phía Kỳ Tích, Kỳ Tích sững người.
Sau đó Hạ Ngũ giữ hoà khí nhận lỗi, Nhậm Tư lạnh lùng nhìn cậu ta, không nói gì.
“Xin lỗi, tối hôm qua em không ngủ được, bây giờ rất đau đầu.” Hạ Ngũ tiếp tục nói, rồi nhìn mọi người xung quanh tỏ ý xin lỗi.
Buổi trưa, sau khi ăn cơm xong, Kỳ Tích nhận được điện thoại của người nhà. Cậu ra hành lang nghe điện thoại, còn chưa kịp nói “Mẹ”, đầu bên kia đã mở miệng: “Con không cần gửi tiền về nhà nữa! Ở nhà làm gì phải tiêu pha nhiều thế đâu? Con chăm sóc tốt cho bản thân là mẹ đã tạ ơn trời đất rồi!”
Kỳ Tích đã quen với mấy câu của miệng này của mẹ, cười nói: “Ngày lễ con không có thời gian về thăm mọi người, chắc phải qua Tết mới…”
“Được rồi, ngôi sao lớn như con bận rộn lắm, mẹ hiểu mà. Có điều dạo này xem chương trình của con, thời gian lên hình của con có phải đã dài hơn rồi không….”
Kỳ Tích: “Con đã nói là mẹ đừng có xem mà, sao mẹ vẫn xem?”
“Có gì đâu mà không được xem, mẹ nhìn con trai mẹ là chuyện bình thường mà?”
“Nhưng con ở trong nhóm nhàm chán lắm.”
“Từ nhỏ con đã như vậy rồi. Nhìn trông hiền lành thật thà, ai cũng có thể bắt nạt, thực chất thì vô cùng oan ức, mẹ nói thế nào cũng không thay đổi.”
Kỳ Tích nghe mẹ mình dặn dò, lâu lâu lại vâng một câu. Cậu đi về góc tối thì ngửi thấy mùi thuốc lá, tiếng mẹ vẫn đang vang ở đầu bên kia: “…Con chú ý sức khoẻ, ở đó nhớ giữ gìn sức khoẻ.”
“Vâng, con biết rồi.” Kỳ Tích nói thêm vài câu, cho đến khi bên kia cúp máy.
Cậu nhìn Hạ Ngũ đang ngồi dưới đất hút thuốc, Hạ Ngũ cũng nhìn cậu.
“Anh.” Hạ Ngũ đứng dậy gọi cậu, phủi tàn thuốc trên người, cười với Kỳ Tích.
Kỳ Tích nói: “Em học hút thuốc từ khi nào?”
Hạ Ngũ nhìn tàn thuốc trên tay mình, cười tự giễu. “Em vẫn luôn biết hút thuốc.”
Bây giờ Kỳ Tích mới biết chuyện này.
Hạ Ngũ nhìn cậu, “Anh, lần này em về dường như mọi thứ đều thay đổi rồi.”
Cậu lướt qua Kỳ Tích, nói: “Chúc mừng anh.”
Kỳ Tích đứng ở đó một lúc, sau đó cũng về luôn.
Không khí trong phòng tập luyện vô cùng im ắng. Kỳ Tích nhìn về phía Phó Sương, Phó Sương tỏ ra là mình cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Phó Sương lướt qua Khâu Diệc, nhìn vào Lâm Sam, Khâu Diệc thấy mình bị bơ, nói: “Hạ Ngũ xin nghỉ với quản lí rồi, nói là thấy không khoẻ.”
Kỳ Tích nghe vậy, nhưng không nói chuyện mình vừa gặp Hạ Ngũ, chỉ gật gật đầu.
Tháng 11, thời tiết đã rất lạnh. Tập luyện đã xong, Kỳ Tích mặc một lớp áo dày, mũ thôi cũng đội hai cái, dù là fan lâu năm cũng rất khó nhận ra cậu, thế là cậu thản nhiên về nhà mà không bị săn đón.
Tin nhắn của Vạn Sơ Không đúng chín giờ gửi đến, Kỳ Tích thấy anh nhắn “Đến rồi” thì qua hành lang đón người.
Vạn Sơ Không đem theo hơi lạnh từ trong thang máy bước ra, Kỳ Tích chuẩn bị dép đi trong nhà cho anh, hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Vạn Sơ Không gật gật đầu, cúi đầu nhìn đôi dép của mình, có chút không bằng lòng, nhưng không nói gì.
Hôm nay Kỳ Tích rất mệt, cậu lê đôi dép con vịt đi về phía phòng khách, tiện tay lấy cái kính trên bàn đeo lên, mở ti vi lên rồi kết nối với máy trò chơi, chơi một lúc rồi mới đưa lại bảng điều khiển trò chơi cho Vạn Sơ Không.
Vạn Sơ Không không nhận lấy ngay, ngồi xuống sô pha ngẩng đầu nói chuyện với cậu: “Nếu cậu mệt thì không cần chơi nữa.”
“Nhưng còn thiếu chút nữa là qua được màn này rồi…..” Kỳ Tích vẫn đưa bàn điều khiển ra, không có ý thu về.
Vạn Sơ Không nhận lấy bản điều khiển, còn cố tình sờ sờ ngón tay cái của cậu, tỏ ý chừng phạt vì sự ham chơi của cậu.
Kỳ Tích ngây người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại thêm cái mắt kính to gần nửa khuôn mặt, nhìn cậu trông có chút không được thông minh cho lắm.
Một tiếng sau thì qua màn, Kỳ Tích nhìn màn hình điện thoại để trên bàn vừa sáng lại tắt của Vạn Sơ Không, “Không nghe có sao không?”
Mấy ngày nay Vạn Sơ Không liên tục đến nhà cậu, ban đầu Kỳ Tích chưa phát hiện, hôm qua cậu mới nhìn thấy điện thoại của Vạn Sơ Không có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, người gọi chỉ có một “Mẹ”.
Trừ lần đầu tiên đến nhà cậu làm khách, Vạn Sơ Không trước giờ chưa từng nghe điện thoại của mẹ trước mặt cậu.
“Nói không chừng có chuyện gì quan trọng?” Kỳ Tích đoán
Vạn Sơ Không đột nhiên để điện thoại cạnh tai cậu, “Vậy cậu nghe đi.”
Kỳ Tích tròn mắt, sợ đến mức ngừng thở.
Vạn Sơ Không lúc này mới nở nụ cười, “Tôi không nghe được.”
Lúc này Kỳ Tích dường như đoán được ý đồ của Vạn Sơ Không. Nếu chọc cậu không vui thì anh ấy sẽ trả thù lại ngay, nhưng nếu…
“Thế thì đừng nghe nữa vậy.” Kỳ Tích cẩn thận đẩy điện thoại của Vạn Sơ Không ra.
Nhưng nếu đúng như ý Vạn Sơ Không thì anh ấy sẽ cho tha cho cậu ngay.
Vạn Sơ Không lập tức đặt điện thoại xuống, với tay lấy hộp sữa trên bàn, tư thế cầm hộp sữa rất giống khi cầm chai bia, rất là ngầu.
Kỳ Tích không nhịn được cười, nhưng lại sợ bị Vạn Sơ Không nhìn, nên chỉ lén lút mím chặt môi.
“Tôi nhìn thấy rồi đấy nhé.” Vạn Sơ Không đột nhiên nói, nhéo má Kỳ Tích trả thù, “Muốn cười thì cứ cười, có gì đâu mà tránh né.”
Bởi vì nếu không tránh né thì sẽ bị động chân động tay như này!
Kỳ Tích biết rõ điều này, hàng lông mi của cậu cũng run rẩy, ấp úng nói: “Đã muộn lắm rồi, anh sắp phải về chưa?”
Giây sau, Vạn Sơ Không thả tay ra nói: “Tôi hiểu rồi, chơi qua màn rồi, giờ cậu không cần tôi nữa.”
Má Kỳ Tích bị véo hằn dấu, nghe thế thì nói: “Không phải, còn trò khác muốn anh chơi cùng nữa…”
Đây là con mèo ngốc nghếch nhất mà Vạn Sơ Không từng gặp. Con mèo này không mang về tự mình nuôi thì chắc chắn sẽ bị mấy con mèo hoang bắt nạt thảm hại.
Vạn Sơ Không nghĩ một lúc rồi đưa tay vuốt hàng mi rũ xuống của cậu.
“Thế mai tôi lại cùng cậu chơi tiếp.”
Kỳ Tích ban đầu gật đầu, nhưng ngay sau đó phát hiện bất thường.
Sau nghe cứ như là cậu cầu xin Vạn Sơ Không đến nhà mình chơi vậy!
Rõ ràng là không phải như vậy.
Vạn Sơ Không uống hết hộp sữa, đầu cuối ống hút còn phát ra âm thanh. Kỳ Tích lại nghĩ, có phải chỉ có mình mới được nhìn hình ảnh này của Vạn Sơ Không không? Bất luận là phim điện ảnh hay phim truyền hình Vạn Sơ Không đều đang đóng vai một người khác, kể cả trong những buổi phỏng vấn, đó cũng không phải con người thật của anh ấy.
Thấy Kỳ Tích nhìn mình, Vạn Sơ Không đột nhiên nhướn người về phía cậu, vai hai người chạm vào nhau, giống như đang ôm nhau vậy, nhưng thực ra Vạn Sơ Không chỉ là muốn vứt hộp sữa vào cái thùng rác đằng sau Kỳ Tích.
Kiểu tiếp xúc như có như không này lại càng khiến Kỳ Tích không thoát ra được, vừa không được nói “chúng ta không nên thế này” vì như thế thì sẽ bị cho là đa tình, nhưng cũng không thể hoàn toàn không để ý.
“Cái bộ phim lần trước tại sao anh lại nhận vai nam ba?” Kỳ Tích đột nhiên nhắc đến chuyện này.
“Tôi nhớ là từng nói với cậu, tôi diễn một vai thần tượng lỗi thời, trước kia tôi chưa từng thử qua vai diễn đó, nên khá hứng thú với nó.” Vạn Sơ Không trả lời cậu, “Họ vốn muốn để tôi diễn nam chính, thế là tôi nói với người quản lí nếu thế thì thôi không diễn.”
Kỳ Tích gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Vạn Sơ Không hỏi: “Cậu không thấy tôi rất tuỳ tiện sao?”
“Cái này là tuỳ tiện sao?” Kỳ Tích nói, “Chỉ là muốn diễn một vai diễn mà mình thích thôi, hơn nữa anh cũng diễn rất tốt mà.”
Cậu biết Vạn Sơ Không rất thích diễn xuất. Từ những vai diễn hồi bé của anh ấy là có thể nhìn ra, chỉ là thông qua màn hình ti vi thôi cũng có thể cảm nhận được niềm đam mê đó.
Vạn Sơ Không gõ đầu cậu, “Có khi nào cậu đang đơn giản hoá vấn đề không?”
“Hả?” Lần này Kỳ Tích thật sự không hiểu.
Vạn Sơ Không lắc lắc đầu, ngồi thêm một lúc rồi nói: “Tôi về đây, cậu không định tiễn tôi sao?”
Kỳ Tích lâp tức đứng dậy, lúc chờ thang máy Vạn Sơ Không nhướn người lại, giống như hai người rất thân mật.
“Kỳ Tích.”
“Hả?” Toàn thân cậu căng cứng, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở. Người đàn ông dường như muốn chạm vào tay cậu, nhưng lại chưa chạm hẳn tới. Vạn Sơ Không vẫn cúi đầu, hơi thở nóng ấm phả vào cổ Kỳ Tích.
Sau đó cậu nghe Vạn Sơ Không nói: “Tôi cũng muốn có dép vịt con.”