Mồng Hai Tết, mọi người ngồi lại với nhau nói chuyện. Các em nhỏ thì đang chơi ở ngoài sân. Trước kia Trần Tư Dĩnh ghét nhất những lúc như thế này, vừa phải nói chuyện với bao nhiêu họ hàng cả năm không gặp, còn phải cố nghĩ xem nên xưng hô thế nào với họ. Cô thấy Kiều Khải Nhuệ mặc dù không phải người lớn tuổi trong đám con cháu, nhưng lại chững chạc nhất, chuyển sự chú ý qua một người cậu khác của mình.
Vạn Sơ Không dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, dừng nói chuyện quay mặt nhìn.
Trần Tư Dĩnh rùng mình, lập tức ngồi thẳng người, tiện tay cầm miếng bim bim trên bàn, cho vào miệng. Lại là mùi vị kích thích vị giác quen thuộc, cô ngúi đầu nhìn cái vỏ bọc, không ngoài dự đoán, là vị mù tạt.
Một lúc sau, Vạn Sơ Không đi qua nói với cô: “Cháu đang ăn khoai tây chiên của cậu.”
Trần Tư Dĩnh ngây người, theo phản xa đưa gói khoai tây chiên ra, thành thật trả lại cho Vạn Sơ Không, “Xin lỗi, cháu không để ý….”
Vạn Sơ Không không nhận lấy, ngược lại còn quan sát cô vài giây, “Cháu có chút bất thường.”
Trần Tư Dĩnh giả ngốc trả lời: “Hả? Vậy sao, ở chỗ nào ạ?”Vạn Sơ Không ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi cô: “Sao cháu không chơi với nhóm Kiều Khải Nhuệ?”
Trần Tư Dĩnh: “…. Qua năm nay là cháu thành niên rồi.”
Vạn Sơ Không “Ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa, Trần Tư Dĩnh không nhịn được nói: “Trong mắt cậu cháu cùng mấy đứa nhỏ đó là cùng một đẳng cấp hả?”
“Không.” Vạn Sơ Không nói, “Kiều Khải Nhuệ là cậu của cháu đấy.”
Trần Tư Dĩnh: “…..”
Cô cứng họng không biết nên nói gì, ngẩng đầu nhìn góc nghiêng của cậu mình. Người trong Vạn gia ai cũng rất anh tuấn, đến bản thân cô cũng vậy. Vạn Sơ Không có lẽ là bắt gen trội nhất. Trần Tư Dĩnh từng nghe mẹ mình kể, cha ruột của Vạn Sơ Không có tướng mạo không tầm thường, dáng người vạm vỡ, đáng tiếc là một tên không ra gì.
Người trong nhà rất ít khi nhắc đến cha ruột của Vạn Sơ Không, Trần Tư Dĩnh cũng chỉ nghe ông ngoại nhắc đến một lần, ban đầu nếu không xảy ra chuyện đó, Vạn Sơ Không có lẽ sẽ không trở thành người thế này.
Trước kia cô không hề có hứng thú với quá khứ của cậu mình, cũng chưa từng đi tìm hiểu “như thế này” cụ thể là như thế nào. Từ lần nói chuyện với Vạn Sơ Không về Kỳ Tích, đột nhiên có hứng thú với chuyện trước kia. Đáng tiếc bố mẹ đều không muốn kể với cô, nói là cô còn nhỏ ít tò mò chuyện của người lớn.
Điều này khiến Trần Tư Dĩnh vốn chỉ tò mò giờ trở thành không biết không được, vào một cuối tuần nào đó đến thăm ông ngoại lập tức đến hỏi ông.
Mấy đứa trẻ bên ngoài còn đang vui đùa, Trần Tư Dĩnh nói: “Cậu, hồi nhỏ cậu cũng ồn ào như mấy đứa nhỏ đó sao?”
Vạn Sơ Không nhìn về mấy đứa trẻ đang tung tăng chạy nhảy trên sân dưới trời đông giá rét, “Không.”
Trần Tư Dịnh định thở ra một hơi thì nghe Vạn Sơ Không nói: “Cùng lắm thì cũng chỉ trèo cây, trèo tường thôi.”
Trần Tư Dĩnh lập tức quay đầu lại: ‘Thế mà cậu bảo là không ồn ào?”
Vạn Sơ Không quan sát sân nhà một hồi, “Ít nhất thì không bị vấp ngã ngay trên mặt đất bằng phẳng rồi làm bẩn quần áo.”
Trần Tư Dĩnh hoài nghi cậu mình đang chế giễu.
“Sao thế?”
Trần Tư Dĩnh mím môi, “Ông ngoại cũng nói với cháu hồi nhỏ cậu rất nghịch ngợm, thường xuyên bắt côn trùng doạ bọn họ…”
“Vậy sao?” Vạn Sơ Không suy nghĩ một lúc, bình thản nói, “Đã lâu quá rồi, giờ không còn nhớ nữa.”
Trần Tư Dĩnh không biết nên nhìn đi đâu, mở điện thoại ra rồi theo thói quen vào weibo, sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì đó quay đầu lại.
Vạn Sơ Không: “?”Trần Tư Dĩnh: “Kỳ Tích đã theo dõi cậu rồi, sao cậu còn chưa theo dõi anh ấy!”
Vạn Sơ Không sớm đã quên chuyện này rồi, đương nhiên cũng không biết nên nói với cháu gái là tài khoản của Kỳ Tích do công ty quản lí thế nào, nên đành nói; “Quên rồi.”
Vạn Sơ Không điềm nhiên nói: “Cháu không nghe rõ hả, nhắc lại to vậy?”
Trần Tư Dĩnh hoài nghi nhìn anh: “Vậy bây giờ cậu nhớ rồi đấy.” Ý nói là, còn không mau theo dõi đi!
Vạn Sơ Không ngừng lại vài giây, “Đợi một chút, cậu đi hỏi cái đã.”Lần này Trần Tư Dĩnh không hiểu, chút chuyện này còn phải hỏi ai, mà hỏi cái gì?
Ngay sau đó thì hiểu ra: “Cậu, tài khoản của cậu có phải là công ty quản không, bình thường không được dùng?”
Vạn Sơ Không đang định ấn vào khung chat thì dừng lại, nhìn dáng vẻ “cháu biết hết” của đứa cháu gái, mở miệng định phản bác xong lại thôi rồi “Ừ” một cái.
Sau đó đánh chữ: “Anh theo dõi em nhé?”
Kỳ Tích không trả lời, có lẽ là cũng đang phải chào hỏi nói chuyện với cả họ hàng ở quê.
Trước kia hai người nói chuyện, Kỳ Tích còn kể khổ với Vạn Sơ Không, nói là thị trưởng ở đó còn đặc biệt chuẩn bị tiệc tùng, rồi mời hết già trẻ gái trai đến ăn cơm. Cậu ngồi ở vị trí trung tâm ngại đến mức chỉ muốn chui xuống gầm bàn. Hơn nữa, không biết có tên đồng đội thất đức nào, còn gửi ảnh tấm băng rôn cho người đại diện của cậu. Hôm nay cậu lên weibo thấy bức ảnh đó và cả hàng ngàn bình luận hahaha dưới bức ảnh, chỉ muốn đâm đầu chết cho rồi.
Vạn Sơ Không an ủi cậu: “Vợ đừng chết”
Kỳ Tích trả lời: “Anh thế này càng làm em ngại hơn!”
Trần Tư Dĩnh còn ở bên cạnh nói chuyện: “À, cháu biết rồi, chắc chắn là công ty cậu có quy định không được tuỳ tiện theo dõi người khác, vậy nên cậu mới không theo dõi Kỳ Tích đúng không?”
Vạn Sơ Không hỏi cô: “Cháu để ý chuyện này làm gì?”
Trần Tư Dĩnh nhất thời buột miệng: “Đương nhiên là để ý rồi, cậu có biết cậu không theo dõi lại, bảo bối nhà cháu bị mắng nhiều thế nào không, đều nói anh ấy cố tình bám–”
Vạn Sơ Không mở weibo, thay đổi tài khoản, nhập tên Kỳ Tích vào thanh tìm kiếm, bấm theo dõi.
Cả quá trình không mất đến nửa phút, xong việc quay đầu nói với Trần Tư Dĩnh: “Thế theo dõi lẫn nhau thì gọi là gì, cậu với em ấy dụi vào nhau à?”Trần Tư Dĩnh ngạc nhiên mà cũng không biết nói gì, ấp úng nói: “Cậu, sao cậu còn làm nũng…”
Vạn Sơ Không không hiểu: “Cậu làm nũng cái gì”
“Cậu nói là dụi dụi.”
Vạn Sơ Không vẫn điềm nhiên nói: “Cháu nghe nhầm rồi.”
Trần Tư Dĩnh không nhịn được nhìn anh mấy cái, cùng lúc này, điện thoại reo lên không ngừng, cô cúi đầu nhìn, là tin nhắn của mấy chị em cùng đu idol gửi đến.
[Ôi trời! Vạn Sơ Không cuối cùng cũng theo dõi bảo bối nhà chúng ta rồi!!!]
[Một khoảng thời gian dài, cuối cùng không phải đối kháng với mấy người kia nữa rồi, cảm động quá, Vạn Sơ Không cuối cùng cũng nhớ ra mật khẩu tài khoản rồi à?]
[Mẹ nó sao tôi lại vui vì mấy cái này chứ, đúng là không có tiền đồ mà.]
Trần Tư Dĩnh nhìn từng dòng tin nhắn hiện ra rơi vào trầm mặc. Cô trước giờ làm việc gì cũng có chừng mực, thân thế của Vạn Sơ Không rất nhạy cảm, cô còn đu idol, trước giờ chưa từng nói với ai cậu của cô là người trong giới. Vì vậy có một khoảng thời gian rất khó vượt qua, bất luận người khác nói Sơ Kỳ Bất Ý là thật hay giả, cô đều thấy không đúng. Vạn Sơ Không và Kỳ Tích có lẽ là quan hệ bạn bè, nhưng chuyện hai người có thể trở thành bạn bè cô thấy rất kì lạ.
Đến giờ ăn cơm, trong bữa ăn mấy đứa cháu nhỏ ăn vài miếng là lần lượt chạy ra khỏi bàn ăn, Trần Tư Dĩnh cũng ăn no rồi, mẹ cô nói với cô: “Nếu con không muốn ngồi ở đây nữa thì qua trông mấy em, còn có cậu của con nữa.”
Trần Tư Dĩnh bất đắc dĩ gật đầu, trước khi đi nhìn Vạn Sơ Không một cái. Anh đang nói chuyện với ông ngoại, trên khuôn mặt là nụ cười vô cùng ấm áp và ân cần, hơi cúi đầu, lắng nghe ông nói rất lịch sự.
Thấy Trần Tư Dĩnh nhìn mình, anh một lần nữa nhìn lại.
Trần Tư Dĩnh lập tức quay người, nghĩ cậu mình nhạy bén quá.
Đám trẻ con trong phòng khách rất ồn ào, Trần Tư Dĩnh rất đau đầu, vỗ vỗ tay: “Được rồi được rồi, đừng có làm loạn làm phiền đến người lớn nói chuyện, chị cho mấy đứa xem cái này hay lắm.”
Một đứa trẻ trong số đó nói: “Không thích! Chắc chắn lại xem minh tinh mà chị thích, em không xem đâu.”
Trần Tư Dĩnh để lộ ra nụ cười, nghĩ đến Vạn Sơ Không, vô tình nói: “Phản bác vô hiệu lực.”
Trên tivi đang chiếu buổi biểu diễn của Lullaby6, mấy đứa trẻ nhỏ không can tâm ngồi trên ghế. Trần Tư Dĩnh có chút không tập trung, cô thấy Kiều Khải Nhuệ đang bóc gói bim bim, hỏi: “Kiều Khải Nhuệ, em có thích anh của em không?”Kiều Khải Nhuệ nhìn cô một cái, đáp lại như ông cụ non: “Cháu phải gọi cậu là cậu, anh của cậu cũng phải gọi là cậu.”
“Cháu biết rồi.” Trần Tư Dĩnh nói: “Vậy câu trả lời của cậu là gì vậy?”
“Thích.” Kiều Khải Nhuệ nhìn cô với ánh mặt “cháu kì lạ vậy”, “Đó là anh của cậu mà.”
Trần Tư Dĩnh gật gật đầu, mím môi hỏi tiếp; “Cậu… cậu không ghen tỵ sao, mẹ cậu quan tâm anh của cậu hơn?”Kiều Khải Nhuệ càng không hiểu, nói với cô: “Anh của cậu rất quan tâm cậu.”
Trần Tư Dĩnh biết được đáp án, không những không nhẹ nhõm, ngược lại cắn môi mạnh hơn, “Xin lỗi, cháu…”
Cô không nên hỏi Kiểu Khải Nhuệ những câu hỏi thế này. Hết năm nay cậu mới chỉ là đứa trẻ 8 tuổi, hỏi xong cô chỉ cảm thấy có lỗi.
“Không sao, anh cậu nói cháu bé tuổi hơn, nên nhường cháu.” Kiều Khải Nhuệ nói những lời vô cùng chững chạc, nhưng ánh mắt thì vẫn còn là của một đứa trẻ, không nhịn được liếc nhìn cô một cái: “Anh của cậu là người tốt, anh ấy vẫn ở bên cạnh cậu đến bây giờ, nếu không anh ấy đã sớm bỏ đi rồi.”
Quả nhiên.
Trần Tư Dĩnh nhớ đến những câu chuyện mà ông ngoại kể cho cô. Ông ngoại nói trước kia tính cách của cậu không giống như bây giờ. Lúc nhỏ rất nghịch ngợm, tinh ranh, mồm mép, gây không ít chuyện, nhưng mọi người đều rất thích cậu ấy.
Cho đến khi Vạn Linh ly hôn, vì theo đuổi sự nghiệp mà để con lại cho nhà chồng. Trước sự kiện này Vạn Sơ Không chỉ nhận diễn một bộ phim, chỉ dựa vào bộ phim đó mà nhận được sự quan tâm của rất nhiều người. Sau chuyện đó thì bị bóc lột hết sức, Vạn Sơ Không lúc còn tên là Ứng Sơn từng làm người mẫu ảnh, diễn những bộ phim kịch bản không ra gì, lúc anh trở nên nổi tiếng chỉ bằng tuổi Kiều Khải Nhuệ.
Ban đầu Vạn Linh mỗi tuần đều sẽ gọi điện cho anh, thăm hỏi cuộc sống của anh, sau này công việc càng ngày càng bận, mỗi tháng chỉ gọi một lần, cuộc nói chuyện cũng ngắn hơn. Cho đến một ngày, một đứa trẻ chưa trưởng thành như Vạn Sơ Không đã chủ động gọi điện cầu cứu bà, anh nói bản thân đã quá mệt mỏi, bố đối xử tệ bạc với anh, Vạn Linh lại cho rằng anh chỉ là đang làm nũng, than thở. Lời của một đứa trẻ trước giờ không được coi trọng, thích làm quá mọi việc, thế là bà trực tiếp nói chuyện này với bố Vạn Sơ Không.
Từ đó về sau Vạn Sơ Không không bao giờ chủ động gọi điện thoại cho bà nữa.
Năm Vạn Sơ Không lên cấp Hai, Vạn Linh tái hôn. Hai người ngày càng ít nói chuyện với nhau. Ban đầu Vạn Linh tưởng rằng anh trách bà đi tìm người mới, bà tưởng đó chỉ là sự bướng bỉnh của tuổi mới lớn, vì bà ít quan tâm anh nên mới thành ra như vậy.
Nhưng mọi chuyện dần trở nên nghiêm trọng, bà muốn gọi điện hỏi han anh, nhưng anh lại thường xuyên cúp máy.
Chồng mới của bà là người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường, đề xuất việc cùng bà về nước. Đương nhiên con cái không có việc gì là tốt nhất, nhưng vẫn phải tận mắt chứng kiến thì mới an tâm.
Kết quả thì ai cũng biết rồi đấy, sự trầm mặc của anh không phải là để đối phó với một mình mẹ, mà là để đối phó với tất cả mọi người.
“Cậu của cháu ngày trước rất thích cười, rất nghịch ngợm, mồm miệng ngọt xớt…” Trần Tư Dĩnh nhớ lại lúc ông ngoại kể chuyện cho cô còn cưới híp mắt, cuối cùng thì chỉ còn lại lời than thở, “Lúc Vạn Linh đón nó về nhà, nó đã mười mấy tuổi rồi. Dượng rất tốt với nó, nhưng suy cho cùng cũng không phải gia đình thực sự của nó. Lúc nó gặp ông, nó rất lễ phép, còn biết cười khách sáo gọi ông là “Cậu”, trong lòng ông hụt hẫng. Sơn Nhi trước kia sẽ không bao giờ thành thật như thế, trước kia còn kéo râu của ông. Ông hỏi nó có nhớ không, nó lại bảo lúc đó không hiểu chuyện nên làm càn.”
Chiều hôm đó trời nắng chói chang, nhưng căn phòng lại vô cùng lạnh lẽo, Trần Tư Dĩnh nghe ông ngoại kể rất nhiều chuyện, người già đều thích hồi ức và kể lại chuyện xưa.
Cô dường như đã biết được sự kì quái trong tính cách của Vạn Sơ Không là từ đâu mà có. Tuổi thơ của anh vốn là những mãnh vỡ được chắp vá lại. Một nửa là niềm vui một nửa là đau khổ. cách anh quan sát thế giới này khác với mọi người, anh không tin tưởng được bất kì ai khác, nhưng lại chừa lại một lỗ hổng để xem người khác làm thế nào phá vỡ nó.
Trần Tư Dĩnh nhìn Kiều Khải Nhuệ, dường như nhìn thấy Vạn Sơ Không của nhiều năm trước.
Mọi người đều muốn giữ lại sự lạc quan, yêu đời của anh, hết sức níu kéo con người đó của anh, nhưng lại quên hỏi anh rằng có muốn trở về quá khứ hay không.
Khi bọn họ để lộ ra ánh mắt hoài niệm, Vạn Sơ Không đang nghĩ gì? Anh nghiêm túc như một đứa trẻ, anh quan sát bọn họ, đặt mình vào vị trí của một người ngoài, chỉ cần có một chút bất thường là lập tức mất hứng. Mong muốn của anh chưa từng nhận được hồi đáp.
Kiều Khải Nhuệ nói: “Anh cậu vốn định tốt nghiệp xong sẽ dọn ra ngoài ở, nhưng không có ai chăm sóc cậu, vậy nên anh ấy đã ở lại.”
Trần Tư Dĩnh nhớ lại lời ông nói.
“Sơn Nhi trước giờ vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan.”