Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 77



Sau khi ghi hình cho chương trình tạp kỹ, Kỳ Tích nhanh chóng trở lại tập luyện cùng đồng đội. Thời gian bây giờ giống như trở về lúc nhóm còn chưa hoạt động rải rác, mọi người vẫn ăn uống sinh hoạt như trước.

Nhưng phòng tập sẽ không bao giờ có đủ sáu người nữa. Từ khi tuyên bố chấm dứt hợp đồng Khâu Diệc chưa bao giờ xuất hiện ở công ty. Các thành viên khác cũng có lịch trình riêng, thỉnh thoảng sẽ vắng một, hai buổi tập. Bọn họ đều chấp nhận hiện thực nhưng nhóm wechat sáu người vẫn chưa giải tán, không ai nói chuyện trong đó, thậm chí Phó Sương cũng không chia sẻ liên kết trò chơi nữa.

Sau khi Kỳ Tích và Vạn Sơ Không tách ra, hại người vẫn giữ liên lạc như cũ. Trải qua “sự kiện video”, mọi người đối với mối quan hệ của hai người lại có thêm một bước hiểu biết. Ai ai đều nhất trí đây là – tình bạn cảm động trời đất, không ai có thể rung chuyển!

Ngay cả Phó Sương cũng không dám gọi loạn nữa, ngoãn ngoãn gọi tên Vạn Sơ Không, nếu không thì gọi tiền bối.

Đối với cái hiện tượng này, Kỳ Tích vô cùng đau đầu.

Gần đây công ty đã ký hợp đồng với một nhóm thực tập sinh mới, mười lăm, mười sáu mười bảy tuổi. Từng khuôn mặt non nớt ngây thơ, ánh mắt tràn đấy háo hức và tò mò đối với môi trường mới. Những ngày bình thường nếu gặp nhau ở hành lang, nhóm thực tập sinh này đều sẽ cúi người đúng chín mươi độ hô to một tiêng “Em chào tiền bối”. Có một lần Kỳ Tích đã bước một chân lên bậc thềm rồi, lúc nghe vậy cậu lại rút chân về, gật đầu chao những đứa nhỏ tràn đầy năng lượng này.

Một ngày nọ, Phó Sương hỏi: “Lần đầu tiên chúng ta tới công ty có như vậy không nhỉ?”

Nhậm Tư suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Không có, mấy đứa này gan lớn, biết cách nói chuyện.”

Phó Sương “haizzz” một tiếng, nói: “Em già rồi.”

Ba người còn lại trong phòng nhìn cậu ta với vẻ mặt khác nhau.

Phó Sương lập tức ngồi thẳng dậy, nói lại: “Ý em là tâm hồn em già rồi.”

Lâm Sam cười nhạo: “Đúng là người có thể làm giáo viên hướng dẫn có khác, có thể cảm nhận cuộc sống.”

Phó Sương nhướng mày: “Ý anh là gì?”

Nhậm Tư lập tức đè lên vai Lâm Sam, quay đầu nói với Phó Sương: “Được rồi, trật tư một chút đi. Hai đứa mà dám nhao nhao nữa đừng trách anh không thủ hạ…”

Cậu ta còn chưa nói hết, Lâm Sam trả lời một câu.

Hạ Ngũ ra ngoài hút điếu thuốc, vừa quay lại đã thấy Phó Sương và Lâm Sam lẳng lặng ngồi xổm bên cửa.

Cậu ta vừa muốn hỏi hai người đang làm trò gì, Nhậm Tư đã cười tủm tỉm: “Quay lại rồi hả? Ngồi đi, đừng đứng đó nữa.”

Hạ Ngũ không dám hỏi nữa.

Kỳ Tích là người chứng kiến toàn bộ quá trình.



Hằng năm vào thời điểm này công ty đều luôn có một nhóm người mới. Người mới sẽ luôn có nhưng không được mấy người có thể ở lại. Những người này không cần biết vì nguyên nhân gì mà đi làm thực tập sinh ở công ty, lúc ban đầu ánh mắt ai nấy đều vô cùng rạng rỡ, có thể cũng sẽ có một người mồ hôi tuôn như mưa nằm trong phòng luyện tập mơ về những ngày tháng sau khi ra mắt.

Chỉ là thời gian trôi qua, tâm tính của mỗi người rồi cũng sẽ thay đổi. Nhìn lại bản thân trước đây không biết mình có còn giữ vững sơ tâm ban đầu hay không.

Chuyện nhóm muốn giải tán Kỳ Tích cũng có kể với Vạn Sơ Không. Mặc dù chỉ là chuyện sớm hay muộn nhưng việc chuẩn bị cho concert chia tay vẫn có cảm giác không chân thật.

Việc Khâu Diệc chấm dứt hợp đồng xảy ra cùng ngày với sự cố của Vạn Sơ Không. Bởi vì lực tác động của chuyện sau lớn hơn chuyện trước nên những lời chỉ trích hướng về nhóm bọn họ cũng giảm đi rất nhiều nhưng vẫn có người trên mạng tiến hành phân tích một phen.

Trước hết, bắt đầu từ năm nay số lần Lullaby6 đủ sáu người có thể đếm trên đầu ngón tay. Các tài nguyên cũng dựa theo độ nổi tiếng mà phân bố không đồng đều. Khâu Diệc là người được yêu thích nhất cách Phó Sương đứng thứ hai một khoảng rất lớn, thật sự không cần phải có mặt trong cái đội hình này nên chuyện chấm dứt hợp đồng với Vạn Quy chỉ là sớm hay muộn và chắc chắn là đã được lên kế hoạch từ lâu. Về cái gọi là bất hòa giữa các thành viên chỉ đơn giản chỉ là lấy cớ, đối với dư luận đôi bên đều có lợi.

Công ty đã đặc biệt chuẩn bị một concert chia tay cũng để nói cho mọi người là mối quan hệ rất hòa thuận nhưng vì áp lực nên đành phải giải tán. Còn áp lực là gì, bọn họ không nói rõ, người hâm mộ đương nhiên sẽ tìm cách trút giận. Mà phía bên Khâu Diệc thì đề cập về vấn đề đãi ngộ lâu dài của công ty. Trong trường hợp này, người hâm mộ sẽ tự phân loại là bị thành viên trong nhóm chèn ép. Dù sao thì đôi bên nhất quyết giữ ý kiến của mình, không ngừng xâu xé nhau trên mạng.

Tất nhiên vẫn có những người yêu chuộng hòa bình cho rằng Lullaby6 tan là là kết quả tốt nhất, ít ra cũng là nổi tiếng trong một thời gian ngắn. Bây giờ mỗi người có thể tiếp tục đi trên con đường riêng của mình.

Những bình luận như vậy đương nhiên là bị mắng cho không ngóc đầu lên được, ép phải xóa đi không bao giờ được xuất hiện trên mạng.

Kỳ Tích không biết nên cảm thấy thé nào, Phó Sương thì cứ nhiều lần thì thầm bên tai cậu: “Giải tán rồi. Thật sự là giải tán rồi anh sao. Nhóm chúng ta tiêu thật rồi sao?”

Điều này khiến cho cậu có chút không chắc chắn lắm.

Mặc dù đã có nhiều đồn đoán rằng họ sẽ tan rã ngay từ khi Khâu Diệc chấm dứt hợp đồng nhưng khi weibo chính thức của Lullaby6 tung một bức ảnh với thời gian đêm concert cuối cùng, trên mạng vẫn như ong vỡ tổ.

Thậm chí cả Vạn Sơ Không còn điện video hỏi cậu có sao không?

Kỳ Tích nói: “Em không sao… Anh tan làm rồi hả?”

Có người đi ngang qua Vạn Sơ Không, người đàn ông tránh ra một bước, hình ảnh trong điện thoại lung lay một chút lại trở nên rõ ràng, “Chưa nữa. Em có chắc là không sao không?”

“Còn có thể có chuyện gì nữa. Không phải trước đó đã nói với anh rồi à?” Kỳ Tích cười một cái trước ống kính rồi nói, “Chị Hà cho tụi em một vài vé. Nếu hôm đó anh không…”

Cậu còn chưa nói hết Vạn Sơ Không đã giành nói: “Anh sẽ đi.”

Kỳ Tích lại cười một tiếng, lần này thì tâm trạng của cậu thật sự rất tốt.

Gần đây Vạn Sơ Không tiến tổ quay phim, thường thường phải đến khuya mới có thời gian nói một hai cậu với Kỳ Tích, còn chủ động báo cáo hành trình của mình. Thật ra sau khi nói chuyện nói chuyện, Kỳ Tích cũng không quá để ý đến chuyện này nữa nhưng Vạn Sơ Không lại cố chấp không chịu hơn nữa hình như còn vô cùng vui vẻ nữa cơ.

Vạn Linh gần đây ít gọi cho Vạn Sơ Không hơn. Kể từ sau khi sự việc video qua đi, bà thật sự nhận ra con trai mình đã lớn. Những gì xảy ra mười năm trước không còn có thể làm tổn thương nó nữa. Cho dù quá khứ có bị đào ra thì nó cũng sẽ chuẩn bị tinh thần. Vạn Sơ Không không phải là một món đồ dễ vỡ, cũng không cần đến xiềng xích của bà. Tin đồn sẽ không bởi vì con trai bà rời khỏi giới giải trí mà tan biến. Chỉ cần có người thì sẽ có tiếng nói. Những cái miệng độc địa kia sẽ không ngừng nói về chuyện đó.

Không biết có phải là ảo giác của Kỳ Tích không, cậu cảm thấy Vạn Sơ Không càng ngày càng ít tỏ thái độ trưởng thành trước mặt cậu. Sau khi hai người mở lòng với nhau thì người này càng lúc càng ngây thơ. Anh vẫn chú ý động tĩnh của Kỳ Tích, thỉnh thoảng nói mấy câu đùa nhạt nhẽo, cái đồng hồ cậu tặng hôm sinh nhật vẫn luôn mang bên người. Vài ngày trước, Vạn Sơ Không cuối cùng cũng nắm được cơ hội để nói với phóng viên trong một buổi phỏng vấn, đây là của Kỳ Tích tặng.

Tô Miễn Siêu như có chấp niệm, vẫn luôn chú ý động thái của hai người. Tối hôm đó cậu ta lập tức nhắn tin cho Kỳ Tích: [Hóa ra mày câu đàn ông như thế. Mau tới đây dạy em gái tao đi.]

Kỳ Tích không có nhiều bạn lắm. Tô Miễn Siêu và Tô Xảo Xảo đều là quen biết đã lâu, là người có thể tin được. Hai người đều biết quan hệ giữa cậu và Vạn Sơ Không.

Tô Xảo Xảo lúc đó vô cùng kinh hãi, liên tục xác nhận: “Hai người thật sự không chỉ là bạn bè à?”

Kỳ Tích nhìn dáng vẻ không tin của cô nàng cũng không hiểu gì: “Lúc trước cô rõ ràng gửi sinh tử văn cho tôi, bây giờ tôi thừa nhận sao lại không tin?”

“Cái đó không giống!” Tô Xảo Xảo tăng âm lượng. Thấy có người đang nhìn mình lập tức lui về sau nhỏ giọng thầm thì: “Tôi biết chuyện đó không phải thật nên mới dám gửi cho cậu. Nếu cậu thật sự có thể mang thai thì tôi nào dám.”

Để chứng minh mình trong sạch Kỳ Tích lập tức nói: “Tôi không thể!”

Tô Xảo Xảo vẫn không tin: “Hai người đúng ra phải là bạn tốt của nhau, là người đầu tiên của nhau nhưng không thể là người yêu chứ?”

Kỳ Tích càng nghe càng thấy không đúng: “Đây là thiết lập gì?”

Tô Xỏa Xảo cho cậu một ánh mắt “cậu hiểu rõ đấy”: “Là hiện thực hướng.”

Kỳ Tích cạn lời.

Một lát sau, Tô Xảo Xảo lại vỗ bàn, liều mạng đè ép âm thanh: “Cậu và Vạn Sơ Không thật sự là ở bên nhau sao?”

Kỳ Tích cũng mơ hồi: “Cô là đột nhiên mất trí nhớ bây giờ mới khôi phục được à?”

Ánh mắt Tô Xảo Xảo mơ mơ màng màng: “Tôi gặm đường đến thật luôn ư? Không thể nào, có phải cậu lừa tôi không?”

Tô Miễn Siêu ghét bỏ nói: “Là giả đó, đừng gặm. Nhìn em bây giờ rất giống đứa ngốc.”

Tô Xảo Xảo luôn luôn nghi ngờ cho đến khi ra khỏi câu lạc bộ, xe của Vạn Sơ Không dừng ở bên ngoài chờ Kỳ Tích.

Cô nhìn người đó bước ra khỏi ghế lái, há hốc mồm cuối cùng cũng phải tin, quay đầu sang gian nan hỏi Kỳ Tích: “Hai người như thế này không sợ bị phát hiện hả?”

“Chác là bởi vì bọn tôi ở cùng khu chung cư nên trở về cùng nhau là chuyện bình thường?” Kỳ Tích hỏi không chắc chắn lắm. Lần trước quay chương trình Vạn Sơ Không cố ý nói vậy khiến nhiều người tưởng rằng họ thật sự sống cùng một nơi.

Mà thật ra chủ yếu là do bọn họ ra vào cùng nhau quá nhiều lần nên đám chó săn cũng không muốn nhìn chằm chằm bọn họ nữa.

“Cũng đúng, đều là anh em với nhau, về chung một nhà là chuyện bình thường.”

“…Cô có biết mình đang nói gì không?”

Tô Xảo Xảo giơ một tay ra trước mặt mình: “Ngại quá, đầu óc của tôi bây giờ có hơi hỗn loạn.”

Vạn Sơ Không đi tới, Kỳ Tích nói thêm vài câu sau đó vẫy tay với hai người, “Tôi về trước đây.”

Vạn Sơ Không một tay cầm chìa khóa xe, ngẩng đầu nhìn hai người đang đứng ở bậc thềm, đầu tiên là gật đầu với Tô Xảo Xảo, sau đó lại nhìn Tô Miễn Siêu. Nhìn một lúc mãi cho đến khi Kỳ Tích kéo cổ tay áo của anh, anh mới nói: “Bọn tôi đi trước. Cảm ơn.”

Tô Miễn Siêu: “???”

Cậu ta một chút cũng không muốn biết Vạn Sơ Không đang cảm ơn cái gì!

Chờ khi lên xe, Kỳ Tích hỏi: “Có phải anh cố ý nói như vậy không?”

Vạn Sơ Không rất bình tĩnh hỏi: “Tại sao em lại nghĩ vậy?”

Kỳ Tích nhìn chằm chằm Vạn Sơ Không một lúc rồi quay đầu đi: “Chính là cố ý. Anh đừng có nhỏ mọn như vậy. Lúc đó là nó lo lắng cho em.”

“Tiểu Thất thấy anh lòng dạ hẹp hòi à?” Vạn Sơ Không hỏi.

Kỳ Tích bỏ qua câu này, tiếp tục: “Hơn nữa anh còn tự tiện nhìn điện thoại của em.”

Vạn Sơ Không bình tĩnh lại: “Về sau sẽ không vậy nữa. Bé cưng ơi, anh sai rồi mà.”

“Anh thật sự cảm thấy mình sai hả?” Kỳ Tích có thể hiểu được cái tình bướng bỉnh của Vạn Sơ Không đến từ đâu. Yếu tố gia đình đang đến cho người này sự bất ổn vô cùng lớn. Có thể sẽ không bao giờ thay đổi được nhưng không quan trọng. Có rất nhiều chuyện chỉ cần nói rõ là tốt rồi. Tâm sự với nhau vô cùng quan trọng. Cậu không hy vọng lại như trước đó. “Anh muốn nhìn cũng được, nhớ nói với em.”

“Được.” Vạn Sơ Không ngoan ngoãn đáp lại. Thật ra ngày đó anh không có mở điện thoại của Kỳ Tích, chỉ là điện thoại của Kỳ Tích rung liên tục mấy lần. Anh hơi có chút để ý, vừa vặn giao diện nói chuyện cũng chưa thoát ra.

Một lúc sau Vạn Sơ Không đột nhiên nói: “Vậy nếu anh muốn hôn em thì có thể nói trước không?”

Kỳ Tích chớp mắt, nắm tay lại như mèo con nhẹ nhàng đập một cái lên chân Vạn Sơ Không: “Anh cố ý”

Vạn Sơ Không khẽ cười, lúc này thoải mái thừa nhận, “Anh cố ý.”

“Có thể.” Một lát sau, Kỳ Tích nói, “Em đồng ý.”

Màn đêm buông xuống, bầu trời như nối liền với con đường rộng lớn, Vạn Sơ Không đậu xe bên vệ đường, cúi xuống hôn Kỳ Tích thật nhẹ nhàng.