Nghiêm Tổng, Em Yêu Anh

Chương 27



Cả hai đẩy xe ra quầy thanh toán, sau đó lại túi nhỏ túi to xách về nhà. Vì siêu thị ở gần nhà nên cả hai chọn đi bộ nên bây giờ phải tự tay mang hết chỗ đồ này về. Hàn Uyển Đình nhìn một lượt liền thở dài. Nghiêm Trình một tay xách những túi đồ lỉnh kỉnh kia, một tay cầm tay cô bước đi.

“Anh đưa em xách một ít cho.”

“Không cần đâu.”

“Nào, tay em rảnh mà, em xách phụ anh.”

“Tay em rảnh?”

“Ừ.”

“Ừ, vậy phiền em cầm tay anh đi, đồ anh tự xách được.”

“...”

Sau một hồi cả hai cũng về đến nhà, Nghiêm Trình đặt đống nguyên liệu lên bàn, Hàn Uyển Đình cất vào tủ lạnh những đồ chưa dùng đến, còn những đồ chuẩn bị nấu cô để riêng sang một bên.

“Anh ra kia ngồi đi để đó em nấu cho.”

“Được rồi, anh phụ em.”

“Cũng được.”

Cả hai cùng xoắn tay áo, đeo tạp dề vào và tiến hành chuẩn bị bữa tối. Nói là để anh phụ cô nhưng hầu như anh đều dành làm cả, Hàn Uyển Đình chỉ được đứng bên cạnh phụ anh một số việc nhẹ nhàng.

Thoáng một cái trên bàn ăn đã đầy ắp thức ăn, món mặn, món canh đều có đủ cả. Tất cả được bày biện trên bàn trông vô cùng bắt mắt và kích thích vị giác.

Anh và cô cùng nhau dùng bữa tối trong một không gian vô cùng ấm úng. Đã từ rất lâu cô không biết cái cảm giác cùng dùng cơm với những người thân yêu của mình như thế nào.

Hàn Uyển Đình vừa ăn vừa suy nghĩ, bất giác cô cảm thấy nghẹn cổ họng, cô dừng đũa. Nghiêm Trình nhìn thấy biểu hiện của cô liền lo lắng hỏi.

“Em sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị của em sao? Anh đưa em ra ngoài ăn nhé?” Nghiêm Trình tưởng đồ ăn anh nấu không hợp khẩu vị của cô nên cô mới ăn ít như vậy.

“Không ạ, đồ ăn anh nấu rất ngon. Chỉ là... rất lâu rồi em mới có cảm giác ngồi dùng cơm tối với những người thân yêu của mình như thế này, nhất thời không kìm chế được cảm xúc của mình. Em xin lỗi.”



Nghiêm Trình đương nhiên hiểu những gì cô nói. Anh rời khỏi ghế của mình đi về chỗ cô, kéo ghế ngồi bên cạnh, đưa tay vỗ vỗ lưng cô như muốn an ủi cô.

“Ngoan, em còn có anh mà không phải sao?”

“Anh ăn đi.” Hàn Uyển Đình vừa nói vừa gắp thức ăn bỏ vào chén của anh.

“Em cũng ăn đi.”

“Dạ.”

Ăn tối xong, Hàn Uyển Đình lấy trái cây lúc nãy mua đem ra gọt vỏ, cô mang lên phòng khách ngồi.

“Anh ăn trái cây đi.”

“Ừ.”

“Anh đang bận gì sao?”

“Em đợi anh một lát, anh xem tài liệu trợ lý Trần gửi đến đã nhé.”

Hàn Uyển Đình ngồi bên sang một bên, cô vừa ăn trái cây vừa ngắm anh làm việc. Người đàn ông của cô quả thật không có chỗ nào để chê cả, lúc anh nghiêm túc làm việc ở anh toát lên một sức hút kỳ lạ. Cô cứ mải mê ngồi nhìn ngắm anh mà không để ý anh đã xong việc từ lúc nào, anh quay sang nhìn cô.

“Đẹp trai không?”

“Rất đẹp.”

“Anh biết anh đẹp nhưng em cũng đừng nhìn như anh như thế chứ?”

“Thảo nào nhiều cô gái chết mê chết mệt sếp Nghiêm như vậy?”

Nghiêm Trình đưa tay véo hai bên má của cô, thuận tay liền kéo cô ôm vào lòng, giọng điệu có phần sủng nịnh.

“Nhưng biết làm sao đây, anh chỉ mê mỗi giám đốc Hàn.”

“Ừ.” Hàn Uyển Đình không biết trả lời anh như thế nào, chỉ vỏn vẹn “Ừ” một tiếng, hai bên má của cô cũng đỏ lên sau lời nói của anh.

“Hửm?”



“Nếu sếp Nghiêm để đứa con gái khác đụng vào người anh hoặc nhắn tin mập mờ qua lại thì sếp cũng đừng trách tình yêu của em lại không chân thành nhé.” Hàn Uyển Đình nghiêm túc nói.

Cô biết lời nói vừa rồi của mình có phần hơi quá đáng nhưng đó chính là suy nghĩ cũng như quan điểm của cô khi yêu nhau. Cô đã một lần bị người yêu cũ cắm lên đầu mình một chiếc sừng mà bản thân cô không hề hay biết. Cho nên lần này, khi cô quyết định mở lòng đón nhận tình cảm của anh, cô hy vọng anh cũng sẽ nghiêm túc với tình cảm của cô.

“Không có đứa con gái khác nào ở đây cả, chỗ này chỉ có em, duy nhất một mình em.” Nghiêm Trình cầm lấy tay cô đặt lên tim của mình.

Hàn Uyển Đình đặt cằm lên vai Nghiêm Trình, hai tay ôm chặt lấy anh nhưng đang cảm nhận sự ấm áp mà cả hai dành cho nhau. Từng hành động, cử chỉ của anh dành cho cô cũng đủ để chứng minh anh yêu cô đến nhường nào.

Được một lúc, Hàn Uyển Đình cầm lấy điện thoại lên xem, cô thấy cũng đã trễ liền bảo anh.

“Anh không về à, trễ rồi?”

“Em đuổi anh đấy à?”

“Nhưng trễ rồi, anh về nghỉ ngơi mai còn đi làm nữa.”

“Được rồi, anh về.” Nghiêm Trình đứng lên, vẻ mặt có phần hơi dỗi.

“Tạm biệt anh, mai gặp lại.”

Nghiêm Trình vẫn lưỡng lự chưa chịu rời đi, anh đứng im tại chỗ nhìn cô.

“Sao vậy? Anh quên gì sao?” Hàn Uyển Đình thấy anh vẫn chưa rời đi liền cất tiếng hỏi.

“Ừ.”

Nghiêm Trình kéo cô ôm vào lòng, rồi lại hôn lên trán cô.

“Không phải anh, là em quên hôn tạm biệt anh.”

“Học ở đâu mà sến quá vậy.”

“Em vào nhà đi, mai anh đón em đi làm nhé?”

“Vâng, anh về cẩn thận.”