“Ôi trời, ai đây! Trương Khang đó à. Nghe bảo không đến mà ta.”
Trương Khang tối sầm mặt, dùng cùi trỏ thục vào ngực Thế Anh một cái rõ đau. Sau đó nhìn hai đứa trẻ, nở nụ cười thân thiện.
“Anh vào sân đây.”
Ôm lòng ngực đau nhói, Thế Anh cáu kỉnh quát:
“Tên khốn Trương Khang! Mày sẽ biết tay tao!”
Trận đấu bắt đầu diễn ra, Trương Khang nhanh chóng nhập cuộc. Lúc đầu, anh vẫn còn chuyền bóng qua lại cho đồng đội nhưng dần về sau anh luôn là người ghi bàn. Những đường chuyền đẹp mắt và nhiệt huyết của anh, Trương Giao và Mai Ly ngồi cách đó nhìn không rời mắt.
“Wow, anh hai chơi giỏi quá!”
“Anh Khang giỏi quá!”
Cả hai đều tấm tắc khen Trương Khang. Nhưng đến khi Thế Anh xuất trận lại là một cảm xúc khác.
“Dở dữ vậy trời.”
“Anh này không phải bạn của anh Khang đâu.”
Đúng là Thế Anh chơi bóng không giỏi như Trương Khang. Những lần cậu ghi bàn hầu như có thể đếm bằng ngón tay và còn dư rất nhiều ngón ở phía sau. Đó cũng chính là lý do vì sao Thế Anh luôn rủ Trương Khang đi chơi cùng.
“Ha ha…hồi nảy tao bị trượt chân.”
Thế Anh cười trừ cho qua.
“Mày còn trượt nữa tao trực tiếp cho mày trượt ra khỏi sân.”
Sau đó, trận đấu tiếp tục. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường cho đến khi Thanh Phong, bạn trong lớp của Trương Khang đột nhiên nắm lấy tay của anh trong lúc chuyền banh.
Trương Khang sửng người, anh quay đầu lại nhìn cậu ta hơi nhướng mày.
“Cậu làm gì vậy Phong?”
Mấy cậu bạn khác cũng dừng việc chuyền banh.
“Tớ có chuyện này muốn nói với cậu Khang.”
Ánh mắt đầy quả quyết của Thanh Phong làm anh có chút sượng. Không biết chuyện mà Thanh Phong sắp nói là gì.
Mọi người đứng xung quang bắt đầu vểnh tai lên, hóng chuyện.
“Tớ…tớ rất thích cậu!”
“Ồooo…!”
Mọi người nhìn Thanh Phong và Trương Khang cười tủm tỉm. Không ai ngờ rằng Thanh Phong là giới tính thứ ba, lại còn tỏ tình với Trương Khang. Đúng là một buổi chiều thú vị.
Trương Giao và Mai Ly ở đằng xa cũng chạy lại ăn dưa cùng mọi người. Nghe thấy Thanh Phong tỏ tình với anh trai mình, Trương Giao ngây thơ không hiểu đó là gì, thốt lên:
“Anh cũng quý anh trai em nữa sao!”
Thanh Phong quay lại nhìn cô bé, cậu ta định đáp lời nhưng Trương Khang ngăn cản. Anh giật tay mình ra khỏi Thanh Phong, tức giận nói:
“Thanh Phong, trò đùa ác ý của cậu sẽ làm ảnh hưởng đến người khác đấy.”
Nói rồi, anh lạnh lùng đi phớt ngang qua cậu ta đến chỗ Trương Giao và Mai Ly. Kéo hai cô bé rời đi.
“Về nhà thôi.”
“Nhưng tớ rất…”
Trương Khang quay đầu lại lườm cậu ta, ánh mắt sắc bén như muốn nói rằng Thanh Phong còn dám nói ra lời nào anh sẽ không để cậu ta được yên ổn.
Bị crush đe dọa, Thanh Phong cúi mặt xuống, buồn bã. Lúc này, Thế Anh từ trong đám đông đi ra an ủi cậu ta.
“Bạn thân của tôi không thích cậu đâu. Trong lòng nó đã có người thương rồi. Không có bẻ công được.”
“Là ai?”
Thế Anh chỉ tay về phía Mai Ly, nói:
“Cô bé đó đó. Người yêu nuôi từ nhỏ, sau này lớn lên sẽ thịt.”
“Tình cảm của tôi không bằng một đứa con nít.”
Cú sốc tinh thần khiến Thanh Phong không chịu được, cậu ta bật khóc chạy đi.
....
Một tháng sau.
Trương Khang và Thế Anh nhận được thông báo đậu đại học XYX. Cả hai rất vui. Nhưng đều đó cũng có nghĩa là Trương Khang phải rời xa gia đình để đi học. Nghĩ đến đây, trong lòng anh có chút không nở.
Một buổi chiều đẹp trời, Trương Khang dẫn Trương Giao và Mai Ly ra gốc cây me gần bờ sông đi dạo.
“Anh hai, hôm nay anh có chuyện vui đúng không?”
“Không có.”
“Vậy sao anh dẫn bọn em ra đây chơi?”
“Thì anh muốn đổi gió nên dẫn hai đứa đi cùng. Không được sao?”
Nhưng đó chỉ là những lời nói dối để dụ trẻ con. Trương Khang thở dài trong lòng. Thời gian anh rời khỏi đây cũng sắp đến rồi. Lần đi chơi này xem như là lần cuối anh dẫn hai cô bé đi. Sau này, không biết còn có thời gian như này nữa không.
Ngước nhìn bầu trời, anh thấy chạnh lòng một chút. Mới đây mà bản thân đã lớn rồi. Sau này không còn vô tư vô lo nhận tiền lương của ba mẹ nữa. Bản thân sẽ tự lập rồi tìm một gia đình mới cho bản thân.
Những ngày tháng ăn chơi đã thật sự khép lại.
Trong lúc Trương Khang vẫn mãi đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình. Đột nhiên tiếng hét của Trương Giao làm anh thức tỉnh.
“Anh ơi, Cà Chua rơi xuống nước!”
Trương Khang hốt hoảng, anh không nghĩ ngợi liền nhảy xuống nước cứu Mai Ly. Cũng may nước sông cạn nên cô không bị làm sao cả.
“Khục khục…”
Cả cơ thể Mai Ly run lên vì sợ hãi nhưng cô mím chặt môi không khóc.
Trương Khang lo lắng xoa xoa lưng cô.
“Em thấy sao rồi? Trong người ổn không?”
“Dạ..em không sao.”
Anh lấy tay gạt đi những giọt nước dính trên mặt Mai Ly. Nhìn cô bé làm anh lo lắng. Lỡ như anh đi rồi ai sẽ bảo vệ cô bé? Ai sẽ dẫn cô bé đi chơi? Ai sẽ an ủi, động viên khi cô bé buồn?
Tất thảy những điều này làm Trương Khang nặng lòng, không muốn rời khỏi đây.