Nghiện Làm (Thô Tục) - A Phì A

Chương 37: Chuyện Năm Đó



Tống Lương thấy cô nhanh như vậy đã lên đỉnh thì vuốt mông cô nói: “Kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến thế à? Bị người khác nhìn nên càng hưng phấn sao? Ra nhanh như vậy làm cặ© của ông đây toàn là nướclồn của em.”

Hướng Chu bị làm thật sự quá thoải mái, cô ngả người ra thở dốc nhìn anh.

Tống Lương bế cô ôm vào nhà.

….

Ngày hôm sau Hướng Chu bị đồng hồ báo thức gọi dậy, hôm nay cô cùng chị em trong thôn đi dạo phố, cô ấy lên thành phố làm việc sớm hơn cô, mấy ngày trước cô mới liên hệ hẹn hôm nay đi dạo phố rồi xem phim.

Cô tìm chị ấy chứ không đi cùng Tống Lương, vì dù sao anh cũng có cửa hàng nên không thể có thời gian rảnh mà đi theo cô cùng dạo phố được, Hướng Chu chỉ có thể tìm chị em của mình cùng đi.

Cô dậy sớm để trang điểm và chọn quần áo, lúc dậy thì Tống Lương vẫn còn ngủ, anh nghe được tiếng động kéo tủ quần áo nên mở mắt ra, kết quả liền nhìn thấy cô cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang đứng trước tủ quần áo thay đồ.

Thời tiết thật sự quá nóng cho nên Hướng Chu thích ăn mặc mát mẻ một chút.

Cô chọn một cái áo hai dây, bên dưới định mặc một chiếc quần ngắn, dáng người cô rất đẹp cho nên tùy tiện mặc đồ cũng thấy phù hợp, cô đang định mặc vào thì nhìn về phía sau, ánh mắt Tống Lương có chút kỳ lạ.

Trước đó anh nhìn Hướng Chu ăn mặc lộ này lộ kia thì không nói gì, trước đó là mặc cho anh xem chứ không phải mặc đi ra ngoài cho người khác nhìn nên không sao, nhưng hiện tại không giống, Hướng Chu muốn mặc đi ra ngoài cho người khác nhìn, làm anh ngay lập tức tỉnh táo.

“Em mặc quần áo gì vậy? Có mỗi miếng vải mỏng thế này cũng gọi là quần áo à? Đổi cái khác đi, mặc cái này anh không cho đi đâu."

Hướng Chu cảm thấy không có vấn đề gì, cái này cũng bình thường mà, trước đó cô cũng từng mặc cho anh nhìn rồi nên cô không nghe theo lời anh. Tống Lương thấy vậy thì từ trên giường đứng dậy đi đến sau lưng cô, cởi quần áo của cô ra không cho phép cô mặc, vô cùng bá đạo mà yêu cầu cô đổi bộ khác.

Thân thể Hướng Chu lại đang trần truồng, Tống Lương chọn một hồi thì rút được một cái váy dài có tay áo đưa cho cô nói: “Mặc cái này.”

Hướng Chu: “...”



Cô nhìn thấy cái váy thì không muốn mặc, dáng người của mình đẹp như vậy, hận không thể đi ra ngoài cho người khác nhìn thấy, mặc cái này thì còn ai ngắm nữa, cho nên cô không muốn mặc nó, kết quả chọc giận Tống Lương, anh vòng qua trước mặt cô nói: “Không mặc thì đừng ra ngoài nữa, hôm nay cùng anh trông cửa hàng.”

Hướng Chu ở nhà quá nhàm chán nên muốn đi dạo, cho nên chỉ có thể chấp nhận tròng cái này vào.

Cô mặc quần áo rồi trang điểm xong đi ra ngoài, Tống Lương mua bữa sáng đem về cho cô, có bánh bao nhân thịt và bánh quẩy, còn có sữa đậu nành cô thích. Hướng Chu dính lấy anh, chỉ ăn một bữa sáng thôi nhưng cô thế nào cũng phải ngồi trên đùi được anh ôm mới chịu ăn.

Tống Lương cũng để tùy cô, Hướng Chu nhìn chằm chằm anh, tò mò hỏi: “Anh Tống, em có thể hỏi anh một vấn đề được không? Vì sao anh muốn mở tiệm ở chỗ này vậy?”

Tống Lương nghe cô hỏi thì nhìn một cái, Hướng Chu tiếp tục nói: “Chỗ này cách quê chúng ta rất xa, mấy năm trước anh chọn đến đây để làm việc là vì sao vậy?”

Tống Lương nghe xong thì trầm mặc, vốn dĩ lúc ở quê anh không có nghĩ nhiều như vậy, sau đó thì nghe được Hướng Chu thi đậu đại học ở đây nên anh muốn tới nơi này tìm việc làm, cũng không biết vì sao lại tới đây, chỉ biết là nếu Hướng Chu ở chỗ này thì anh tới thôi.

“Cũng không có lý do gì, lúc đó anh không biết sẽ đi nơi nào, thấy em cùng Khương Đồ Sinh đều đến đây nên anh cũng đi theo, nếu không anh cũng không có nơi nào để đi.”

Hướng Chu cảm thấy cũng hợp lý, Tống Lương một tay ôm cô, đột nhiên tò mò hỏi: “Em thích Khương Đồ Sinh ở điểm gì? Anh không thấy em và Khương Đồ Sinh nói chuyện yêu đương gì đã đính hôn rồi? Vì sao hai người lại ở bên nhau?”

Hướng Chu nghe được lời nói của anh trong lòng có chút buồn bực, cô gặm bánh bao thịt nói: “Thật ra em không thích Khương Đồ Sinh, cũng không muốn cùng anh ta ở bên nhau, chỉ là không có cách nào khác vì em nợ hắn. Học phí còn có nợ nần của nhà em đều do anh ta trả hết, số tiền quá nhiều nên gia đình em muốn em gả cho hắn.”

Tống Lương nghe xong thì nhíu mày, sắc mặt không ổn nhìn cô: “Em nói học phí cùng nợ nần đều là tiền hắn đưa cho?”

Hướng Chu không biết biểu tình của anh là có ý gì, gật đầu nói: “Đúng vậy, đều là của anh ta, em mắc nợ anh ta quá nhiều.”

Lúc Hướng Chu thi đậu đại học thì trong nhà phát sinh chuyện, ba của cô bị ung thư gan mà qua đời, mẹ cô là người phụ nữ của gia đình nên vẫn luôn ở nhà lo cơm nước cho con cái, sinh hoạt trong nhà đều dựa vào tiền lương của ba. Bởi vì ba bị bệnh nên tiền viện trước sau thiếu khoảng mười mấy vạn, đều là người trong thôn và bà con thân thích cho mượn, sau này ba cô mất thì tất cả mọi người đều muốn đòi lại tiền.

Cô không có tiền cho nên không có cách nào khác, việc học cũng đành tạm hoãn lại, lúc đó Khương Đồ Sinh xuất hiện cầm theo mười mấy vạn đưa cho cô, còn muốn nuôi cô đi học.

Tống Lương vừa nghe Hướng Chu nói thì ngây ngẩn cả người, hiện tại vẫn chưa phản ứng lại, Hướng Chu thấy kỳ lạ nhìn anh: “Làm sao vậy?”



Tống Lương lắc đầu: “Không có gì.”

….

Hơn bốn năm trước, anh nhìn nhà Hướng Chu xảy ra chuyện, lòng nóng như lửa đốt, không biết làm cách nào để giúp cô, sau đó anh tìm họ hàng hỏi thăm một chút thì tìm được công việc này, chính là lên thành phố này làm sửa xe, đầu tiên anh bán thời gian ba năm cho cửa hàng sửa xe của ông chủ, từ học việc cho đến làm chính thức, sau đó thì anh hỏi mượn ông chủ mười mấy vạn.

Ông chủ là họ hàng cho nên vay tiền cũng dễ dàng, lúc ấy anh cầm tiền nhưng không có cách nào trở về nên đành liên hệ Khương Đồ Sinh, nói với hắn: “Tao chuyển khoản cho mày, mày giúp tao đưa cho Hướng Chu, thành tích của cô ấy tốt như vậy không thể không học tiếp được, cứ giúp nhà cô ấy trước đã.”

Khương Đồ Sinh khi đó đã hỏi anh: “Có phải mày thích Hướng Chu không?”

Tống Lương không có trả lời: “Mày cứ đưa cho cô ấy đi.”

Sau này đến ngày khai giảng của Hướng Chu, Tống Lương vốn dĩ định đến trường đại học để gặp cô, kết quả thấy Khương Đồ Sinh đang bận lên bận xuống mang vác đồ cho Hướng Chu.

Anh đi qua, thấy được bọn họ.

Khương Đồ Sinh cao hứng mà nói với Tống Lương: “Anh em tốt, sau này hãy gọi cô ấy là chị dâu, Hướng Chu bây giờ là bạn gái của tao, tháng trước cô ấy vừa đồng ý làm bạn gái tao rồi.”

Hướng Chu khi đó đứng bên cạnh, lúc nhìn thấy Tống Lương thì ngượng ngùng lôi kéo Khương Đồ Sinh rời đi.

Sau này thỉnh thoảng lúc nhàm chán anh lại đi đến trường nhìn cô, đều là nhìn trộm không có bị cô phát hiện, dù sao quan hệ hai người cũng chẳng tốt đẹp gì, sẽ bị hiểu lầm.

Anh vẫn cứ tiếp tục làm kiếm tiền, có thời điểm vất vả còn làm cả hai công việc cùng lúc, hy vọng có thể nhanh chóng trả nợ sớm mà rời đi.

Anh không có tìm Hướng Chu hỏi về số tiền đó, lúc anh đưa cho cô thì đã không có ý lấy về rồi.

Chỉ là anh không nghĩ đến, người Hướng Chu thích lại là Khương Đồ Sinh.