Cái miệng rộng của Giang Ngô nếu nó mà biết thì không đầy một tiếng sau Giang Thành Danh cũng sẽ biết. Giang Thành Danh biết, khoảng cách Triệu Nguyệt Hoa biết cũng không xa.
Hoắc Nhẫn không để ý đến tôi, đi chân trần xuyên qua phòng khách, mở cửa.
Tôi sốt ruột vội tròng chiếc váy ngủ dài lao ra, Giang Ngô còn đứng ở cửa, tay cầm hộp giữ nhiệt, miệng há hốc.
“Thầy… thầy Hoắc, thầy ở đây ạ.” Nó lúng túng đứng bên ngoài, mặt bị lạnh đỏ bừng nhưng không dám vào.
Hoắc Nhẫn gật đầu: “Vào đi.”
Giang Ngô nhìn tôi, thấy tôi không phản đối mới rụt cổ đi vào.
Tôi lười biếng dựa vào sô pha: “Mày tới làm gì?”
“Đưa đồ ăn cho chị nè.” Giang Ngô giơ hộp giữ nhiệt, “Mẹ em nấu. Bà nghe nói chị bị cảm lâu vậy chưa khỏi nên nấu canh kêu em mang qua cho chị.”
“Ồ.” Tôi nhớ dáng vẻ khả ái của mẹ Giang Ngô, bỗng dưng nhớ đến Triệu Nguyệt Hoa. Hai người phụ nữ là hai thái cực.
Giang Ngô ân cần mở nắp ra: “Thầy Hoắc… à không, anh rể, anh cũng uống tí nhé, em mang đến nhiều lắm.”
“Anh rể”, xưng hô này khiến tôi nổi da gà.
Hoắc Nhẫn lại không có phản ứng gì, cúi đầu sửa tay áo: “Cảm ơn, tôi không đói, để chị em uống nhiều đồ bổ hơn.”
Tôi cứ cảm giác lời này của anh hơi quái quái, da gà rơi đầy đất: “Đồ đưa xong rồi, mày về nhanh đi.”
Người đầy mồ hôi dính dấp khó chịu, tôi đứng dậy đi vào nhà tắm.
Giang Ngô không vui: “Chị, bên ngoài lạnh lắm, chị để em ở ấm chút.”
Tôi phớt lờ nó, mở nước vào trong bồn tắm nằm.
Phòng tắm tràn ngập hơi nước, bức tường đối diện treo bức ảnh của Hoắc Nhẫn, anh ngồi bắt chéo chân trước cửa sổ quán café kiểu Pháp, điềm tĩnh, quý phái.
Ảnh của anh đang nhìn tôi, mỗi lần tôi nằm trong bồn tắm thế này, tôi cứ cảm giác anh đang nhìn tôi tắm.
Tôi suy nghĩ làm sao để Hoắc Nhẫn nhìn thấy bức ảnh này nên tôi cứ dềnh dàng trong nhà tắm không ra. Nước ấm bao bọc, quá ấm áp, tôi mệt rã rời.
Trong mơ hồ nghe có tiếng người vào, tôi nghiêng đầu nhìn, Hoắc Nhẫn đứng cách đó vài mét, ánh mắt lạnh băng nhìn tôi.
“Định ngâm đến mềm xương ra?”
Anh không đóng cửa, vậy chứng tỏ Giang Ngô đã về.
“Anh không thích?” Tôi cố tình khiêu khích, gác tay lên thành bồn tắm, để cằm lên mu bàn tay.
Hoắc Nhẫn nhận ra ý đồ của tôi, trầm giọng: “Mau đứng dậy.”
“Tẻ nhạt.” Tôi làu bàu, giơ tay ra với anh, “Ngâm lâu quá tê chân, anh đỡ tôi một chút.”
Hoắc Nhẫn hếch cằm nhìn tôi với ánh mắt giễu cợt.
Ý xấu nổi lên, tôi nhân lúc anh không chú ý, nhanh chóng túm lấy người trước mặt.