Nghiện - Ôn Tửu Trảm Trúc Mã

Chương 24



Thật sự tốt sao?

Tại sao mấy năm qua tôi luôn nhìn thấy rõ ràng quả báo của mình.

Tôi không dám nhớ đến Tống Bạch Ngôn, cũng không dám nghe ai nhắc tới. Bi ai, sợ hãi, nản lòng thoái chí.

Anh ấy thật oan uổng. Chúng tôi còn chưa cả nắm tay nhau chứ đừng nói đến việc yêu đương.

Chuyện này thành một lời nguyền vô số lần bóp chặt cổ họng tôi, nó hủy diệt mọi khát vọng của tôi về tình yêu đẹp đẽ, khiến tôi kháng cự, bi quan về mối quan hệ tình cảm giữa người với người.

Nó làm tôi cảm thấy, tình yêu của tôi là bẩn thỉu, là bất hạnh.

Tôi không thể, cũng không dám yêu.

Một khoảng thời gian rất dài, tôi luôn không thể kiểm soát nỗi bồn chồn lo lắng của mình, tôi đã làm vô số việc cực đoan, ra vào phòng cấp cứu hết lần này đến lần khác.

Không c.h.ế.t được.

Người bác sĩ tâm lý đã xem tôi như đối tượng nghiên cứu suốt hơn mười năm nói: “Có lẽ em có thể giải quyết nó thông qua phương thức khác.”

Tôi lắng nghe.

Nhưng mà, những niềm vui đó đều quá ngắn ngủi, trống rỗng, tôi không hứng thú.

Thua trên người Hoắc Nhẫn là điều ngoài dự đoán của tôi.

Ngay từ đầu, tôi chỉ nhìn trúng sự hoàn mỹ quá mức của anh, xấu xa nghĩ muốn nhúng chàm anh.

Khi thực sự chạm vào mới biết hoàn toàn không dừng lại được, từ trên người anh, tôi có được niềm hạnh phúc lâu dài chưa từng có.

Không chỉ là thân thể, mà còn là tâm lý.

Tôi lo sợ.

Tôi nghiện rồi.

Sao tôi lại có thể đối xử với Hoắc Nhẫn như với Tống Bạch Ngôn.

Bất kỳ ai trên thế gian này coi người khác là sự cứu rỗi, ngoại trừ sự cứu rỗi của chính mình, thì đều là kẻ vô liêm sỉ.

Mẹ anh rất thông minh, bà sợ con trai mình bị tôi bắt lấy, trở thành Tống Bạch Ngôn thứ hai.

Thế nên bà biến mỗi lời nói thành một con d|a|o, lần lượt đưa vào tay tôi, để tôi tự tay cắt đứt những dao động trong lòng đối với Hoắc Nhẫn.

Nói ra nên cảm ơn bà, bà khiến tôi tỉnh táo.

Tôi tự an ủi mình, đàn ông thôi mà, từ trước đến giờ tôi luôn nâng lên được bỏ xuống được.

Nhưng không hiểu sao, bi thương quá mức mãnh liệt, cuối giấc mơ này, tôi khóc đến đờ đẫn cả người.

Đã nhiều năm rồi, tôi chưa từng rơi một giọt nước mắt.



Triệu Nguyệt Hoa không tin tôi, nhưng tôi thực sự không lừa bà. Tôi thật sự đã chạy đến Châu Phi chụp ảnh hổ suốt nửa năm.

Sau đó tôi lang thang qua rất nhiều đất nước, màn ảnh không còn những người quyến rũ vạn người mê, không còn những sản phẩm đắt tiền cao cấp, chỉ còn lại thế giới, những người dân bình thường với những cách sống khác biệt.

Ngày tháng trôi qua vô cùng vui vẻ.

Nếu không phải do Giang Ngô gửi cho tôi hơn chục email, tôi cũng không có ý định quay về.

Giang Ngô vừa tốt nghiệp đại học thì kết hôn ngay. Tôi lặng lẽ lẻn vào phòng chờ dành cho chú rể. Giang Ngô nhìn thấy tôi thì trợn tròn mắt chừng cả phút.

“Chị, chị từ vùng núi xa xôi hẻo lánh nào bò ra vậy?”

Tôi nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong gương.

Người trong gương mặc chiếc váy hoa nhỏ dài, so với trước kia rất gầy, đen hơn, mái tóc thật dài được tết thành bím thả trước ngực, nhìn cực kỳ quê mùa.

Tôi rất hài lòng, trợn mắt với nó: “Bà đây giờ là nhiếp ảnh gia nhân văn chuyên nghiệp, xem thường ai đấy hả?”

“Không thích chụp ảnh mẫu nam nữa à?” Giang Ngô cười hì hì.

“Không có hứng thú.” Tôi cười thản nhiên.

Hai năm lữ trình, có vô số cơ hội cho những cuộc gặp gỡ lãng mạn, nhưng tôi không hề rung động, chỉ thích ôm máy ảnh hòa mình vào đám đông, ngồi bên đường phơi nắng, trò chuyện với những người khác nhau.

Có những thứ lặng lẽ buông bỏ, để rồi những cành mới đầy sức sống chậm rãi mọc dần lên trong trái tim tôi.