Nghiệp Duyên Hóa Định Mệnh

Chương 12: Ngày về



Thấm thoát 3 tháng cũng trôi qua, nay là ngày anh về nhưng lại là ngày cô tăng ca vì nay cô bạn làm chung có việc nên xin nghỉ.

Anh về đến nhà cũng khoảng 9h, đi vào nhà không thấy cô đâu anh liền hỏi

- Cô ấy đâu, giờ này mà còn không về nhà - không thấy cô chờ đón mình, anh hơi bực

- Chắc nay e ấy đi chơi với bạn nên về hơi trễ, thiếu gia có cần tôi điện kêu thiếu phu nhân về không

- Không cần - anh trả lời cọc lóc

Anh lấy điện thoại ra xem tin nhắn, xem nay cô nhắn gì, nhưng chưa thấy điện thoại báo tin nhắn mới. Những tin nhắn của cô trước đây mà nhắn cho anh, anh chỉ xóa có mấy tin đầu tiên thôi, còn những tin sau do không có thời gian nên mặc kệ. Rồi cái mặc kệ đó dần như thói quen, hàng ngày cứ sau khi xong huấn luyện thì cứ để ý tin nhắn của cô.

Có hôm cô chỉ nhắn có 5 chữ, anh thầm nghỉ nhắn gì ít vậy.

Miệng thì nói không cần còn mắt thì nhìn chằm chằm vào điện thoại, vì hàng ngày giờ này anh đã thấy tin nhắn cô nhắn rồi. Đúng vậy vì hàng ngày giờ đó cô ngồi học bài, có lúc suy nghỉ ngẩn ngơ rồi nhắn thôi.

Sau cái hôm tâm sự mọi chuyện với An An thì cô cũng không trách anh nữa, cô nghỉ mình cứ nhắn, anh anh có đọc thì đọc không thì thôi, chả mất miếng thịt nào hết. Nghỉ là làm

Anh thì về phòng mở camera quan sát lên đợi cô. Cô vừa vào cửa anh đã thấy, miệng anh nhéch lên nụ cười, không biết là anh đang nghỉ gì.



Cô nào hay hôm nay anh về, nếu mà hay thì cho dù có cho thêm tiền cô cũng không tăng ca. Đến 10h cô tan ca, về đến nhà mệt uể oải cô đi về phòng tắm rửa, rồi ra bếp kiếm gì đó lót dạ cho dễ ngủ.

Vào bếp cô chỉ mở 1 cái đèn nhỏ đủ sáng không ảnh hưởng đến người khác, anh từ trên tầng lù lù đi xuống vào bếp giải bộ đi lấy nước uống. Cô đang lây hoay hâm lại đồ ăn, đi tới lùi lui, lại bất cẩn đụng trúng người anh, cô giật mình ngả cả người vào khuôn ngực to lớn rắn chắc kia. Cô liền nhanh tay lẹ chân đứng ngay lại, mặt ngại đỏ bừng, nhưng đầu lại nghỉ " khuôn ngực kia ấm áp quá, ai được anh ấy ôm trong vòng tay đó chắc hạnh phúc lắm"

- A, anh về khi nào vậy, anh làm e hết hồn

- Quan trọng lắm sao

Ghét ghê, cứ trả lời không đầu không đuôi

- Dạ, vì nếu biết e sẽ về sớm tý để làm bữa tối cho anh

- Không cần

Cô hụt hẩn, gục mặt lo hâm đồ ăn rồi lặng lẻ ra bàn ngồi ăn, anh không nói gì uống nước xong, đi thẳng lên lầu. Cô nhìn theo bóng lưng anh cho đến khuất.

Cô thầm trách mình bị gì vậy sao tự nhiên lại buồn vì những lời nói ấy. Nay làm tới khuya hơi mệt nên đi ngủ luôn bài để mai làm sau.

Sáng hôm sau, cô gắng dậy sớm để kịp dùng bữa sáng chung với anh, thấy cô ngồi vào bàn anh liền hỏi



- Nay không đi học à

- Dạ không ạ, vì mới học ngoại khóa xong nên được nghỉ 2 ngày, mai mới đi học lại - cô vừa nói vừa cười

Cô thấy vui khi anh quan tâm mình

- Hôm nay a có đi làm không, nếu không mình về nhà thăm nội nha, vì lúc anh đi công tác nội cứ nhắc anh hoài, mình qua thăm nội chắc nội vui lắm.

Anh không trả lời mà gật đầu đồng ý, cô liền cười tươi, nụ cười hồn nhiên làm anh ngơ ra, nhưng liền lấy lại vẻ mặt bình thường.

Cô liền lấy điện thoại ra và điện cho chú Bảo chạy xe về rước 2 đứa qua nhà nội. Anh hỏi

- Cô điện cho ai vậy?

- Dạ, e điện cho chú Bảo nhờ chú lấy xe chở 2 đứa qua nhà nội á.

- Ừ

Anh nhìn cô, thắc mắc sao cô không đòi anh lấy xe chở mình đi, giống như những người khác, mà phải nhờ chú Bảo. Nhưng anh nào biết vì trước đó anh đã nói là cô xứng để ngồi lên xe anh, cô vẫn để lời nói đó ở trong lòng.