Nghiệp Duyên Hóa Định Mệnh

Chương 2



Đến tối cô cứ nằm lăn qua lăn lại trên giường không hề chợp mắt được khi nghỉ lại những lời bà của anh đã nói là sẽ lo cho bà và lo cho cô ăn học nhưng đổi lại cô phải làm cháu dâu của bà vì ngoài cái hôn ước hứa hẹn khi xưa của 2 ông lão Dụ - Đồng với bà đã chấm không ai khác ngoài cô được làm con dâu của bà. Cái suy nghĩ đó cứ chạy qua chạy lại trong đầu mà cô ngủ đi lúc nào không hay.

2 tháng sau, không ngoài dự đoán cô đã đỗ cao vào trường đại học danh tiếng cả nước Thanh Xuyên ở thành phố A. Ngay sau khi bà anh biết đã điện thoại hỏi thăm và nhắc lại chuyện kết hôn, sau 1 hồi chuông thì giọng nói dịu dàng vang lên:

Dạ, con chào bà, bà có khỏe không ạ!

Ta khỏe, chúc mừng cháu đã đỗ vào trường đại học danh tiếng nhất nha! Vậy khi nào cháu bắt đầu vào học.– bà anh nói giọng nuông chiều.

Dạ, khoản 2 tuần nữa ạ, nhưng cháu đang suy nghỉ lại vì ngoại cháu mấy nay bệnh nặng lắm bác sĩ nói phải phẩu thuật gì gì đó nữa, nên cháu chưa tính tới chuyện sẽ lên thành phố học ạ – miệng nói nhưng mắt thì đỏ hoe vì trong long đang lo lắng về tiền để lo cho bà.

Vậy rồi cháu có đủ tiền để lo cho ngoại không, để bà gửi cho cháu ít tiền lo cho ngoại cháu trước rồi rồi mấy chuyện khác tính sau – nghe tin bà bạn thân bị bệnh nặng nội anh cũng lo lắng không kém.

Dạ con có thể lo được bà ơi!, cám ơn bà đã quan tâm ạ!

Không được, ta gửi cháu 100 ngàn tệ nha – nội anh nói luôn số tiền vì muốn lo cho cháu dâu tương lai mình đỡ lo 1 phần.

Đối với nội anh thì đó chỉ là 1 con số lẻ Nhưng bà nào biết đối với cô số tiền đó có nằm mơ cô cũng chưa từng dám nghỉ tới, cô liền từ chối.

Bà ơi, bà ơi…vừa thốt lên tiếng đã bị bà chặn ngang

Nhiêu đó có đủ không cháu hay cháu đang cần bao nhiêu cháu cứ nói – nội nói nhưng trong lòng đã như mở cờ, vì nếu cô chịu nhận thì đã nợ mình 1 ân nghĩa thì đứa cháu dâu này chắc ăn là phải vào nhà mình rồi.

Dạ không phải ạ, ý cháu là bà đã cho cháu quá nhiều rồi, cháu không nhận them gì nữa đâu ạ, cháu mà nhận thêm nữa thì không biết lấy gì mà đền đáp ơn nghĩa của bà dành cho cháu.

Trong lòng cô lúc này đã dâng lên 1 cổ lòng biết ơn vô vàng vì có người sẵn sàng ra tay giúp đỡ trong lúc khó khăn túng thiếu như thế này.

Cháu lấy thân báo đáp là được rồi – ánh mắt lúc này lóe lên 1 tia giảo hoạt

Trong lúc bà đang nói chuyển với cô thì tình cờ anh đã nghe hết cuộc trò chuyện và anh cảm thấy tức giận vì bà mình quá dễ dãi để bị người mới chỉ gặp mặt có 1 lần lợi dụng bòn rút tiền của.



Anh xoay lưng đi nhưng lòng anh thầm khinh khi “cô cũng chỉ là 1 người ham hư vinh”.

Quay về phòng anh ngồi vào bàn làm việc và nhìn vào tấm hình người con gái trên bàn với nụ cười vô cùng duyên dáng. Đó là Mỹ Quyến, anh và cô ta yêu nhau được 2 năm anh cưng chiều cô ta hết mực, cô ta cũng rất biết dùng tận dụng ngôn ngữ lời nói và cả ngôn ngữ hình thể để có được lòng anh.

Nhưng lúc đó anh chưa có quyền cao chức trọng hô mưa gọi gió như giờ. Lúc đó cô ta cứ nghỉ anh chỉ là một tên lính thường như bao tên lính khác sẽ không cho cô được gì ngoài cái tình yêu rẻ mạt, nên cô ta đã có 1 quyết định táo bạo là tạo 1 hiện trường giả bị bọn buôn người bắt cóc mà chạy theo 1 ông đại gia già để có chổ đứng mà tiến thân vào con đường người mẫu chuyên nghiệp mà cô hằng mong ước.

Trong lòng anh cô ta lúc nào cũng là 1 cô gái duyên dáng không vụ lợi, cô ta như là người hoàn hảo nhất mà anh từng gặp qua. Mỗi ngày, ngoài công việc chính trong quân đội anh còn tìm mọi cách để truy tìm tin tức về cô. Từ ngày cô ta rời đi tim anh như chết lặng không có cảm giác mà còn đâm ra bài xích với những ai muốn tiếp cân mình.

Đang lẩn quẩn trong dòng suy nghỉ thì tiếng chuống điện thoại vang lên, không cần nhìn màng hình anh cũng biết chỉ có thằng bạn chí cốt mới dám điện anh vào giờ.

Nghe nè, nói đi - anh nói chổng không.

Thằng bạn kia đã quen với tính cách kiệm lời của anh

Haha, nay rảnh đi Bar Angel chơi với mấy e nè, chứ ở trong doanh trại riết tao bí quá chịu hết nổi rồi – lời nói cợt nhà của Tần Hạo.

Không, còn gì nữa không – lời nói có phần bực bội

Haha, tao biết có người đang sắp có vợ rồi nên không sợ bí nữa – vừa cười vừa nói, nữa nói chơi nữa nói thật.

Im ngay, tao không bao giờ cưới – anh khẳng định

Xì…, để tao coi, cúp đây.

Tần Hào là người bạn chơi thân từ nhỏ tới lớn, anh là một người kiệm lời, mặt lạnh tanh, ánh mắt sắc bén mà còn mắc bệnh sạch sẽ 1 cách quá mức, trong khi đó người bạn thân này thì lại nói chuyện vô cùng có duyên nói chuyện như rót mật vào tay nên gái theo cả tá, gương mặt cũng đẹp sắc sảo không thua gì anh nhưng nhìn ấm áp hơn nhiều. Vậy mà 2 người 2 tính cách đối lập lại chơi thân với nhau.

Một tuần sau, sức khỏe của ngoại cô cũng dần hồi phục, cô rất vui, sau nhiều lần khuyên nhủ của ngoại thì cô quyết định sẽ tiếp tục việc học nhưng trong lòng cô rối lắm không phải là do việc học mà là do mình đã nhận ơn nghĩa của người ta thì phải đáp đền. Thế là cô cũng quyết định hi sinh bản thân mình để bà mình có cuộc sống tốt hơn.