Nghiệp Duyên Hóa Định Mệnh

Chương 26



Anh chạy xe theo sau xe taxi của cô, 20 phút sau đến trước cửa cty cô

Từ lúc cô bước xuống xe, ánh mắt anh vẫn dõi theo cô. Đến khi khuất dần anh mới luyến tiếc không nhìn nữa

Phải nói tâm trạng của anh bây giờ rất tệ, anh đâm chiêu suy nghỉ: e thật sự là vô tình mà, nhưng mà cả đời này e chính Dụ thiếu phu nhân, vợ anh chỉ có một mình e. E là của một mình anh

Sau một hồi lâu đứng dưới cty cô mới lái xe đi. Về đến nhà , anh tắm rửa rồi lên mạng tra cách theo đuổi vợ

Anh không ngờ rằng cũng có ngày mình lại làm mấy cái việc thiếu suy nghĩ như vậy.

Ngày hôm sau gần trưa anh đến cửa hàng hoa mua 1 bó hoa hồng đỏ rực rỡ, rồi đến đứng dưới sảnh cty Uyển Nhi đợi cô tan làm. Mọi người đi qua lại đều ghen tị vì không biết cô nàng nào lại được người đàn ông đẹp trai như vậy đứng đợi.

Anh đứng đợi chừng 20 phút thì cô cũng bước xuống. Cô nhìn thấy anh đứng trước cửa công ty mình thì vội vàng tránh mặt anh. Nhưng nào ngờ anh thấy cô đang cố tình tránh né không muốn gặp mình thì anh chạy lại kéo tay cô.

Cô tức giận hét lên

- Anh làm gì vậy, buông tôi ra

Cô giằng co với với anh một hồi nhưng anh vẫn không chụi buông tha cho cô. Cô đành bất lực để anh kéo mình vào xe. Vào trong xe để cô ngồi vào ghế phụ, anh vươn tay lấy trong hộc xe ra 1 cái nhung bé xinh tặng cho cô

- Tặng e

- Không cần

Cô buồn bực nói những lời cọc cằn, lúc này cô xấu hổ ước gì có 1 cái lổ để chui vào khi cái bụng hại cô kêu lên òng ọc.

Nghe được tiếng bụng kêu thì anh biết chắc hẳn cô đang đói

- Để anh đưa e đi ăn, e muốn ăn gì?

Uyển Nhi không trả lời, nên anh cũng đành đưa cô đến 1 tiệm lề đường gần đó, nghe nói đồ ăn lề đường rất nhiều cô gái thích, vì anh tìm hiểu được trên mạng hôm qua.



Cô bước vào quán anh cũng nhìn theo bóng lưng cô mà đi vào. Phải nói đây là lần đầu anh ăn quán lề đường như vậy, thức ăn ở đây anh thấy rất mất vệ sinh vẻ mặt tỏ ra không hài lòng.

Cô nhìn anh có vẻ không thích những nơi này nhưng vẫn dẫn cô đi, trong lúc này trong lòng cô có cảm giác vui. Cô ngồi đại xuống một cái bàn, anh thấy có chút bẩn đứng đó không dám ngồi xuống

Cô thấy vẻ chần chừ của anh liền lên tiếng

- Không ngồi à?

- Có

Nói xong anh nhắm mắt ngồi đại xuống, cô order một bàn đồ nướng

Cô biết anh đây là lần đầu người có địa vị như anh ăn những món bình dân này

- Ăn thử đi ngon lắm, thử xong coi chừng ghiền

Anh cố gắng đưa xiên thịt lên miệng cắn một miếng. Anh không ngờ chỉ với mấy đồng lẻ mà những món này lại ngon như vậy, còn ngon hơn món ăn ở nhà hàng

Ăn xong kéo cô đi dạo để tiêu hóa bớt thức ăn, hai người cùng đi nhưng chẳng nói gì thì tự dưng có 1 cô bé gái cầm 1 giở hoa chạy đến

- Anh đẹp trai ơi, anh mua hoa tặng vợ anh đi

Cô không muốn coi bé hiểu lầm liền giải thích

- Chị không phải vợ anh này đâu, e đừng có hiểu lầm

Anh thấy cô phủ định quan hệ của 2 người thì anh không vui

- Vợ anh cô ấy chắc ngại, giỏ hoa này bao nhiêu anh mua hết



- Dạ 30 tệ ạ

Anh lấy tiền đưa cho cô be, còn tiền thừa anh cho bé luôn

- Hoa này anh tặng e

- Tôi xin từ chối nhận, anh đem về tặng cho cô tình nhân của anh đj

Anh thấy cô không chịu nhận liền dỡ thói lưu manh dựa vào gần cổ cô

- Tình nhân của anh giờ không phải là e sao? Mà vợ của anh cũng chỉ có một người duy nhất tên là Đòng Uyển Nhi, e yên tâm ngoài e ra anh không có người phụ nữ nào khác đâu

- Anh... tôi ghét anh

- Anh thương e, chỉ thương mình e

Anh không ngại nói lời yêu thương cô trước mặt mọi người, nhưng cô không để ý mà bỏ anh lại một mình đi lên phía trước

Anh thấy cô tức giận và xù lông trông thật đáng yêu, nhưng vẫn phải chạy lên để dỗ cô. Đến tối anh đưa cô về nhà

- Tôi vô nhà đây

- Khoan chẳng lẻ e không định mời anh vô nhà sao? dù sao thì cả buổi chiều anh đã đi cùng e

- Tôi có bắt anh phải đi theo tôi à

Anh phụng phịu làm vẻ mặt buồn bã, còn cô vẫn cố tỏ ra vẻ không để ý

Thật ra Uyển Nhi vẫn vẫn còn yêu anh nhưng cô lại không dám đặt cược trái tim của mình cho anh một lần nào nữa. Cô cũng biết 5 năm trước những chuyện hiểu lầm cũng do có người muốn chia rẽ tình cảm giữa cô và anh

Cô sợ sẽ tái lập như 5 năm trước quả thực rất sợ. Cô nghỉ rằng mình đã quên được anh nhưng không từ lúc anh xuất hiện trước mặt cô ở nhà chính nhà họ Dụ đã làm cho cô không thể nào quên anh được.