"Wao! Nhiên Chính Chính cậu hoàn thành bái tổ sớm hơn ta dự kiến rất nhiều! Giờ ta dẫn cậu đi chấp chưởng Nhân Ấn"
"Ý khoang đã ông lão, xin hãy chờ ta đi ăn uống một chút gì đã nếu không ta sẽ đói c·hết mất"
"Ý da cậu xem ta lại quên nữa rồi, già rồi, già rồi"
Nói rồi Nhiên Chính Chính ra phía rừng cây trước nhà hái một vài trái cây ăn lót dạ, ông lão thì bước đến bàn đá ngồi xuống chờ Nhiên Chính Chính.
Ăn xong, ông lão tiếp tục dẫn Nhiên Chính Chính đến ngọn núi phía sau Thiên Nhai Cốc gọi to:
"Hữu huynh! Ra đây nhận chủ nhân của Nhiên Gia lâm thời đây"
Nói xong chờ khoảng 15 giây thì một cơn gió thổi lên, một người trung niên nhìn trạc 50 tuổi bước ra từ giữa ngọn núi đi xuống - người trung niên đó tên là Nhiên Hữu Hữu, Nhiên Hữu Hữu nhìn nhìn Nhiên Chính Chính một chút.
Sau đó ông phất tay, quyển sổ bằng sắt Phả Tổ ở từ đường bay vào tay ông, ông lật ra nhìn một chút rồi hỏi.
"Cậu tên là Nhiên Chính Chính, con của Nhiên Thiên Thiên, cháu nội của Nhiên Dinh Dinh đúng không?"
"Dạ phải! Thưa chú"
Nghe xong Nhiên Hữu Hữu hỏi tiếp:
"Cậu chấp chưởng Nhân Ấn, nên phải có ngoại hiệu. Vậy ngoại hiệu của cậu là gì?"
"Ngoại hiệu là gì vậy thưa ông?"
Nghe xong Nhiên Hữu Hữu cũng ngạc nhiên, nhưng lại ôn tồn giải thích
"Ngoại hiệu là biệt hiệu để ghi vào Nhân Ấn nhằm để thuận tiện cho việc điều khiển Nhân Ấn, tích lũy linh khí vào Nhân Ấn"
"Vậy ta lấy ngoại hiệu là Nhân Trung có được không?"
Nhiên Hữu Hữu nói tiếp:
"Được! Vậy giờ cậu chuẩn bị tinh thần đi, cậu không có tu luyện công pháp Nhiên Gia nên cậu phải dùng huyết mạch để khắc ấn ký và điều động linh khí vào Nhân Ấn"
"Hả dùng máu để khắc ấn ký chẳng khác nào ta sẽ hết máu mà c·hết sớm quá"
"Cậu vẫn còn trẻ mất một chút máu cũng không sao đâu!" Nhiên Hữu Hữu nói.
"Vậy tại sao không để ta tu luyện công pháp Nhiên Gia? Như vậy không phải sẽ tốt hơn à?"
"Cậu nói xem đâu phải dễ như vậy nếu không ngày trước phụ thân cậu cũng không cần phải mở thông đạo cầu cứu Thiên Tộc"
"Vậy tại sao?"
Lúc này Thiên Nhai Nhiên mới mở miệng nói:
"Công pháp Nhiên Gia cần phải có người chỉ điểm tu luyện, mà trước tiên là phải có công pháp đã mà trước đó ông nội cậu lại c·hết trẻ chưa kịp mở ra mật thất công pháp cha cậu tu vi chưa đủ nên cũng không mở được"
"Vậy tu vi bao nhiêu mới mở được mật thất công pháp?"
Thiên Nhai Nhiên nói tiếp:
"Cảnh giới Đạo Ninh mới mở được mật thất công pháp mà ngày trước cha cậu chỉ ở cảnh giới Đạo Linh nên căn bản mở không được mật thất công pháp nên mới phải mở thông đạo cầu cứu Thiên Tộc"
"Phải tu luyện công pháp của Nhiên Gia mới mở được mật thất công pháp hay còn cần điều kiện gì nữa không?"
Nhiên Hữu Hữu nói:
"Không cần tu luyện công pháp của Nhiên Gia mà chỉ cần tu luyện đến cảnh giới tương đương là được nhưng người mở ngoài tu luyện đến cảnh giới tương đương Đạo Ninh thì còn cần phải mang huyết mạch Nhiên Gia thì mới mở được"
"Sao cái gì cũng cần huyết mạch Nhiên Gia hết vậy?"
"Nơi đây là Thánh địa trong lòng con cháu Nhiên Gia nên đề phòng vạn nhất, cho nên cái gì cũng cần phải có huyết mạch Nhiên Gia mới được."
"À! Vậy giờ làm sao chấp chưởng Nhân Ấn đây?"
"Rồi!"
Nói rồi Nhiên Hữu Hữu bắt đầu niệm chú ngữ, một lúc sau từ đỉnh núi Nhân Sơn một ấn tín bay lên, từ từ hạ xuống tay của Nhiên Hữu Hữu.
Lúc này Nhiên Chính Chính mới có dịp nhìn tận mắt Nhân Ấn, Nhân Ấn có màu vàng ngọc bích được chạm trổ thành hình trụ ngũ giác đều, mỗi mặt đều chạm trổ hình ảnh (cây sắt, cây cổ thụ, dòng sông, ngọn lửa, mảnh đất lớn) liên quan đến một Hành trong Ngũ Hành(Kim, Mộc, Thủy, Hoả, Thổ)
phía trên bề mặt là hình một con người, tay phải đang cầm một cây kiếm chỉ lên trời, tay trái cầm một cây thương chỉ xuống mặt Thủy của Nhân Ấn.
Nhiên Hữu Hữu cầm Nhân Ấn nói:
"Giờ cậu nói như vầy 'Ta tên Nhiên Chính Chính, ngoại hiệu Nhân Trung này xin được phép tạm thời chấp chưởng Nhân Ấn mong đem lại cuộc sống thanh bình cho Nhân Tộc' rồi chấp tay nhỏ máu khắc theo ấn ký này"
Nói đến đây Nhiên Hữu Hữu đưa cho Nhiên Chính Chính một tờ giấy có khắc một ấn ký nhìn rất dễ hiểu.
Nhiên Chính Chính làm theo cậu nhỏ một giọt máu máu vào Nhân Ấn sau đó dùng giọt máu đó khắc hoạ ấn ký sau khi khắc xong thì ấn ký cùng giọt máu hòa tan vào Nhân Ấn. Đồng thời lúc này Nhiên Chính Chính cảm nhận được một sợi linh khí mỏng manh chui vào người cậu cải tạo một lần nữa thân thể rồi biến mất.
"Nhân Ấn giờ đây do cậu tạm thời chấp chưởng, bây giờ cậu thử mặt niệm chú ngữ này và tìm trong Thiên Nhai Cốc những sợi linh khí giống như lúc nãy kéo nó truyền vào Nhân Ấn."
Vừa nói Nhiên Hữu Hữu vừa đưa cho Nhiên Chính Chính một tờ giấy khác đầy chú ngữ.
"Lúc cậu truyền linh khí vào Nhân Ấn thì cậu phải nhỏ máu để Nhân Ấn mở cửa nhận linh khí cho nên để tránh mất máu quá nhiều cậu nên tích lũy kinh khí trước tức là tìm được nhiều linh khí.
Rồi hãy bắt đầu nhỏ máu để Nhân Ấn mở cửa nhận linh khí, mỗi lần mở cửa theo như bây giờ có thể kéo dài tầm 1 phút 30 giây cho nên cậu phải thật khéo léo tận dụng kĩ khoảng thời gian này"
"Ta biết rồi ngay bây giờ ta sẽ tập trung tìm kiếm linh khí ở Thiên Nhai Cốc và truyền vào Nhân Ấn "
Thân thể Thiên Nhai Nhiên đột nhiên rung một cái, ánh mắt thay đổi, con ngươi lưu động nhanh hơn.
"Có chuyện gì thế Thiên Nhai Nhiên lão"
"Chờ ta tính toán một chút"
Nói rồi Thiên Nhai Nhiên nhanh chóng ngồi xuống tĩnh tâm, nhập thần, ngón tay cái bấm độn cái ngón tay còn lại của bàn tay trái bắt đầu lưu động nhanh dần và nhanh dần rồi rất nhanh đến mức không còn thấy các ngón tay và bàn tay chỉ nghe tiếng "Vù... Vù...!" Do các ngón tay và bàn tay ma sát với không khí tạo ra tiếng như vậy.
Lúc sau Thiên Nhai Nhiên mở mắt, đứng dậy.
"Có chuyện gì à!" Nhiên Hữu Hữu hỏi.
"Có người tới lãnh giới Thiên Nhai Cốc"
"Lại là ai đây tính làm nháo lộn Thiên Nhai Cốc của chúng ta ư?" Nhiên Hữu Hữu sắc mặt trầm ngâm suy tư nói.
"Để ta ra coi xem là ai mà có lá gan lớn như vậy dám x·âm p·hạm vào lãnh giới Thiên Nhai Cốc của Nhiên Gia chứ"
Nói rồi Thiên Nhai Nhiên nhanh chóng biến mất khỏi Nhân Sơn chạy ra phía cửa vào Thiên Nhai Cốc hai người thấy vậy cũng chạy theo ra phía cửa của Thiên Nhai Cốc.
Lúc này ở cửa vào của Thiên Nhai Cốc có một ông lão khá là già đang bắt đầu quỳ bái sau đó cắt tay để một giọt máu rơi xuống cửa vào của Thiên Nhai Cốc. Cánh cửa sáng lên một tia sáng màu đỏ đậm.
Thiên Nhai Nhiên cảm nhận ra đây là huyết mạch Nhiên Gia chính gốc nhưng tạm thời chưa nhớ rõ đây là ai nhưng ông cũng điều khiển cánh cửa mở ra.
Ông lão bước vào ngơ ngác nhìn xung quanh thấy đã quét dọn sạch sẽ nên biết được là có chuyện gì xẩy ra.
Lúc này hai người kia mới từ Nhân Sơn ra đến cửa vào Thiên Nhai Cốc. Thiên Nhai Nhiên cũng hiện thân.
Ông lão cúi đầu về phía Thiên Nhai Nhiên và Nhiên Hữu Hữu nói:
"Vãn bối tham kiến Thiên Nhai Nhiên tiền bối và Nhiên Hữu Hữu tiền bối"
"Ngươi là!" Thiên Nhai Nhiên và Nhiên Hữu Hữu đồng loạt hỏi.
"Vãn bối là con trai thứ chín của Nhân Đế - Nhiên Dinh Dinh, tên là Nhiên Trường Trường, đi học tập ở Huyền Ngư Tông của Thủy Tộc nay mới trở về theo lệnh gọi của đại ca"