Nghiệt Đồ Không Thể Nuông Chiều!

Chương 15: Ngoại Truyện



Nhưng khiến người ta khó hiểu chính là, rõ ràng đang lửa giận trùng thiên, nhưng Sở Kinh Hàn thế mà lại thật sự tha mạng cho Sở Cảnh Lung!

Đương nhiên, đó không phải là do ông ta lòng dạ rộng lượng, đại phát thiện tâm, mà trái lại, tất cả cũng chỉ là vì mưu đồ to lớn hơn ở phía sau...

Sở Từ chết, đám trưởng lão trong tộc lại bị thanh trừng hơn nửa, địa vị của Sở Kinh Hàn ở Sở gia cũng đã có thể sánh ngang với trời, không người dám chống lại.

Trong một ngày, tất cả mọi thứ trong tay đều giống như một giấc mộng, đồng loạt vụt mất. Hơn hết, lại phải tận mắt chứng kiến phụ thân bị sát hại một cách tàn nhẫn, tinh thần của Sở Cảnh Lung đã hoàn toàn sụp đổ.

Thậm chí, một khoảng thời gian rất lâu sau này, khung cảnh máu chảy thành sông đó, vẫn mãi là bóng ma tâm lý đeo bám hắn từng đêm, khiến hắn không có nổi một giấc ngủ yên bình.

Sở Cảnh Lung bị nhốt vào nhà kho, ba bốn ngày cũng chỉ có thể ăn được một bữa cơm thừa của hạ nhân.

Dường như đã xem hắn thành chỗ phát tiết lửa giận, chỉ cần gặp phải chuyện không vui, Sở Kinh Hàn liền sẽ để người đưa hắn tới, dùng đủ loại phương thức tàn nhẫn nhất để tra tấn.

Nhẹ thì dùng roi đánh, nặng thì dùng phệ huyết trùng, để chúng gặm cắn da thịt hắn...

Thất Khiếu Linh Lung Tâm là một thần thể hiếm thấy trong thiên hạ, tuy rằng chỉ là thể chất phụ trợ, không có sức chiến đấu, nhưng người sở hữu thể chất này, không chỉ có thể chữa trị thương thế và bệnh tật cho người khác, mà còn có năng lực tự hồi phục rất mạnh.

Thế nhưng, loại thể chất nghịch thiên này, khi đó, lại chỉ có thể gián tiếp tăng thêm sự thống khổ cho Sở Cảnh Lung.

Bởi vì chỉ cần không phải là vết thương trí mạng, bất kể là thương thế nặng đến đâu, cho dù toàn thân trên dưới đều bị quất roi đến không có một chỗ lành lặn, gân tay gân chân bị cắt đứt...

Không đến mấy ngày, tất cả thương tích trên người hắn đều sẽ tự động lành lại.

Có điều, cảm giác đau đớn khi bị tra tấn là hoàn toàn chân thật, nó sẽ không biến mất theo những vết thương đó, trái lại, lại khắc sâu vào tâm trí hắn, không thể xua tan.

Theo thời gian trôi qua, vết thương cũ vẫn chưa lành hẳn, vết thương mới lại chồng chất thêm, Sở Cảnh Lung cũng đã bắt đầu có chút chết lặng.

Hắn không phải là chưa từng nghĩ đến việc cầu cứu mẫu thân, nhưng mỗi lần như vậy, bà ấy đều sẽ chỉ đứng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn hắn, không giấu được sự hả hê của bản thân.



Chuỗi ngày sống trong luyện ngục của Sở Cảnh Lung cuối cùng cũng chấm dứt, khi mẫu thân hắn lần nữa mang thai, còn thuận lợi sinh ra một tiểu nam hài.

Khiến người ta cảm thấy buồn cười chính là, một kẻ như Sở Từ, có thể sinh ra một nhi tử thiên phú trác tuyệt, nhưng một thiên tài nổi danh như Sở Kinh Hàn, thế mà lại sinh ra một phế vật có thiên phú hạ phẩm, cả đời không thể tu luyện!. Ngôn Tình Trọng Sinh

Kể từ ngày biết được tư chất của nhi tử, một khoảng thời gian rất lâu sau đó, Sở Kinh Hàn cũng không gọi Sở Cảnh Lung tới nữa.

Mãi cho đến một ngày đông của nửa năm sau, ông ta cùng mẫu thân mới bế theo đứa bé đó, đến phòng củi gặp hắn.

Bọn họ không nói gì, chỉ là lẳng lặng đứng nhìn hắn lúc lâu, sau đó, lại giống như bị người đoạt xá, thái độ chuyển biến một cách đáng ngờ, không chỉ gỡ bỏ lệnh cấm, cho phép hắn ra ngoài, mà còn để hắn dọn đến cung điện ở nội viện.

Một ngày ba bữa, tất cả đều là kỳ trân dị thảo, sinh hoạt cũng có người hầu kẻ hạ, ngay cả linh đan diệu dược để tu luyện, cũng là đưa tới từng đống lớn.

Nhưng cuộc sống phù phiếm như quay trở về trước kia này, lại không khiến Sở Cảnh Lung trầm luân, mất cảnh giác, trái lại, lại khiến hắn càng thêm nơm nớp lo sợ.

Bởi vì, nó khiến hắn có ảo giác, bản thân giống như một con cừu đang được cưỡng ép vỗ béo, chỉ chờ ngày mài đao xẻ thịt.

Cứ như thế, Sở Cảnh Lung thoáng chốc cũng đã được bảy tuổi.

Những năm này, đã đủ để Sở Kinh Hàn dùng quyền lực trong tay bản thân, xóa đi tất cả vết tích tồn tại của hắn.

Khiến thế nhân chỉ biết đến, Sở gia có một vị thiếu chủ, ngoài ra, liền không còn gì khác nữa.

Đúng như dự đoán, ngày mà Sở Cảnh Lung luôn lo sợ cuối cùng cũng đến.

Vì để thay đổi tư chất cho nhi tử của mình, Sở Kinh Hàn lại không tiếc ra tay cướp đoạt Kiếm Cốt và Thất Khiếu Linh Lung Tâm của Sở Cảnh Lung!

Chỉ có điều, quá trình này cũng có yêu cầu rất hà khắc, đó là tuyệt đối không thể để hắn bất tỉnh hay chết đi trong lúc đang cướp đoạt!



Cứ như vậy, Sở Cảnh Lung đã sống sờ sờ kêu gào trong suốt hai canh giờ, bị lấy mất Kiếm Cốt cùng với giọt tinh huyết ngưng kết trong tim của mình.

Mỗi khi hắn sắp ngất, Sở Kinh Hàn sẽ tìm cách để hắn đau đến tỉnh lại. Mà những khi hắn sắp bởi vì quá mức đau đớn, sắp chết đi, thì người mẫu thân cũng sở hữu Thất Khiếu Linh Lung Tâm kia sẽ kịp thời ra tay, giữ lại một hơi cho hắn.

Cuối cùng, sau khi mục đích đạt thành, đối với phế nhân không còn giá trị lợi dụng như hắn, Sở Kinh Hàn hiển nhiên cũng sẽ không có ý định giữ lại.

Sau khi phân phó thuộc hạ giết chết hắn, Sở Kinh Hàn cùng Du Thuần cũng đã gấp không chờ được, mang Kiếm Cốt và tinh huyết về cho nhi tử của mình.

Nhưng bọn họ ngàn vạn lại không ngờ được rằng, so với bọn họ, người thân tín kia, lại vẫn giữ lại một chút nhân tính!

Nghe thấy tiếng kêu rên thê thảm của hắn, đối phương chung quy vẫn là không thể ra tay được.

Cuối cùng, liền lựa chọn ném hắn đến bãi tha ma, để hắn tự sinh tự diệt.

Cũng không biết là sinh mệnh quá mức ngoan cường, hay lòng căm phẫn chiến thắng hết thảy, Sở Cảnh Lung thế mà lại thật sự có thể sống tiếp!

Nằm giữa đống thi thể thối rữa, lắng nghe tiếng ruồi nhặn vỗ cánh bay loạn, ba ngày ba đêm, Sở Cảnh Lung cuối cùng cũng chờ được sự xuất hiện của một người...

Thiên Cơ Lão Nhân.

Quả nhiên, chỉ cần hắn kiên nhẫn chờ đợi, đối phương liền sẽ xuất hiện giống như kiếp trước.

Như vậy, không bao lâu nữa, hắn cũng sẽ có thể gặp được sư tôn rồi.

Chỉ cần có thể gặp được sư tôn, những đau khổ mà hắn chịu đựng trong suốt thời gian qua, đều có đáng là gì chứ?

So với đánh mất Kiếm Cốt và Thất Khiếu Linh Lung Tâm, hắn lại càng sợ hãi tương lai chệch hướng, khiến bản thân không thể đến bên y.

**Kiếp trước là bị cưỡng ép, còn kiếp này, Cảnh Lung mỗi ngày đều xé lịch, chỉ chờ đến ngày bị cướp đoạt Kiếm Cốt.