Nghiệt Đồ Không Thể Nuông Chiều!

Chương 6: Còn Có Phúc Lợi Thế Này?



"Chưa nói đến việc đều là nam nhân với nhau, thì các ngươi chỉ là một đám tiểu thí hài mà thôi, có gì đáng để nhìn đâu chứ? Tại sao lại phải xấu hổ?"

Tuy rằng rất không hiểu thấu, nhưng dưới sự ngăn cản kịch liệt của đám oắt con này, Dạ Uyên cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ ý niệm tắm cho bọn họ.

Chỉ là, trước khi rời đi, y vẫn không nhịn được mà dặn dò vài câu.

Rõ ràng là đang quan tâm bọn họ, nhưng không hiểu vì sao, lời y nói ra sau khi nghe vào, lại có điểm gì đó là lạ... Khiến người ta không biết nên bày ra biểu tình gì.

"Được rồi, vậy các ngươi cứ tắm đi."

"Nước trong ôn tuyền tuy không sâu lắm, nhưng các ngươi vẫn phải cẩn thận một chút, đừng để trượt chân ngã vào trong đó, bổn tọa rất lười, sẽ không vớt các ngươi lên đâu."

"............"

Sau khi rời khỏi hậu sơn, trở về nhà tranh của mình, trong lúc nhàn rỗi, Dạ Uyên cũng đã lấy đống sách mà vừa rồi bản thân đã mua ra.

Những quyển sách này có dày có mỏng, màu sắc và nội dung cũng không hề giống nhau.

Chỉ nhìn thoáng qua một chút, ánh mắt rất nhanh đã bị tên của một quyển sách hấp dẫn, Dạ Uyên cũng liền lựa chọn nó, bắt đầu nghiêm túc lật xem...

[Sổ tay nuôi dưỡng hài tử - *Quyển cơ bản dành cho người mới bắt đầu*]

Thân là thượng thần, không chỉ nhìn qua liền không quên được, tốc độ đọc sách của Dạ Uyên cũng rất nhanh, không mất bao lâu, cả một đống sách dày cũng đều đã bị y đọc hết.

Khi Dạ Uyên quay trở lại hậu sơn, ba cục bột nhỏ cũng đã tắm xong. Bởi vì không có y phục để thay, bọn họ cũng chỉ có thể mặc lại trung y của bản thân.

Mặc Ly Thần và Diệp Nhiên còn tốt, nhưng nhìn xem thân thể mơ hồ hiện ra phía sau lớp trung y mỏng manh của Sở Cảnh Lung, trong lúc bất giác, mi tâm của Dạ Uyên cũng đã hơi cau lại một chút.



Tại sao lại gầy như vậy chứ?

Nhìn xem sắc mặt nhợt nhạt, không chút huyết sắc của hắn, Dạ Uyên liền càng thêm khó chịu.

Là sức khoẻ trời sinh không tốt, hay là trước kia đã bị bạc đãi?

Được rồi, tạm thời không quản nhiều như vậy, trước hết liền đặt một mục tiêu nhỏ, chính là trong vòng một tháng, phải điều dưỡng sức khoẻ cho tiểu đồ nhi này của mình, nuôi đến trắng trẻo mập mạp.

Chí ít, cũng không thể để hắn lộ ra bộ dạng đi ba bước liền thở gấp, đi năm bước đã thẳng hướng suối vàng như vậy được.

"Tạm chấp nhận một chút, ngày mai, bổn tọa sẽ xuống núi mua y phục mới cho các ngươi."

Lần nữa bị Dạ Uyên xách ở trong tay, ba cục bột nhỏ cũng đã không còn phí sức kháng nghị nữa, xem như đã hoàn toàn cam chịu.

Tuy rằng lòng tự tôn của nam nhân có chút bị ảnh hưởng, nhưng không sao, chỉ cần sư tôn vui lòng là được.

Cùng lắm chờ khi bọn họ trưởng thành, lại bế y lên để "báo thù".

Không biết ba nghiệt đồ nào đó đã hạ "tối hậu thư" với mình, nhìn thấy thời gian đã khá muộn, sau khi đưa bọn họ về phòng, Dạ Uyên cũng đã chuẩn bị để bọn họ đi ngủ.

Bởi vì y nhớ rất rõ, bên trong mấy quyển sách vừa rồi có viết, giấc ngủ đối với hài tử rất quan trọng. Hài tử muốn lớn nhanh thì nhất định phải ngủ sớm, nghỉ ngơi đầy đủ.

Bị Dạ Uyên nhét vào trong chăn, sửng sốt một chút, ba tiểu oa nhi đã lập tức mấp máy môi, vốn muốn nói là bản thân vẫn chưa buồn ngủ...

Nhưng rốt cuộc, nhìn xem khuôn mặt tuấn mỹ đang tràn đầy nghiêm túc của vị sư tôn mà bản thân luôn ngày nhớ đêm mong kia, bọn họ rốt cục vẫn là không có cốt khí mà ngoan ngoãn nằm yên, làm theo ý y.

"............"



Sư tôn nhà mình, phải sủng.

Sau khi đắp chăn rồi thì phải làm gì nhỉ?

Hồi tưởng lại nội dung trong sách, mi mày đều cau chặt lại, nội tâm có chút xoắn xuýt, Dạ Uyên liền nhỏ giọng lẩm bẩm: "Còn phải dỗ mấy cục bột nhỏ này ngủ nữa sao?"

Tại sao lại phiền phức như vậy chứ!

Trong giây phút chớp nhoáng, Dạ Uyên đã có xúc động muốn bỏ gánh không làm.

Bây giờ trả mấy cục bột nhỏ này về nơi sản xuất thì liệu có còn kịp hay không?!!

Nhìn ra sư tôn đang mất kiên nhẫn, sợ y sẽ nổi đóa, nằm ở giữa, phản ứng đầu tiên của Mặc Ly Thần chính là muốn giải thích rằng không cần y dỗ, ba người bọn họ cũng có thể ngủ được.

Song, một giây sau, khi nhìn thấy Dạ Uyên bất ngờ nghiêng người, hôn nhẹ lên trán của Diệp Nhiên nằm ở mép giường, Mặc Ly Thần cũng đã lập tức nuốt hết mấy lời muốn nói trở về.

Không, hắn cần, hắn rất cần y dỗ!

Bởi vì thời gian đã trôi qua quá lâu, quan trọng nhất là khi đó còn quá nhỏ tuổi, nên ký ức về khoảng thời gian mới bái sư này của Mặc Ly Thần thật ra cũng đã có chút mơ hồ.

Nhưng không ngờ được rằng, thế mà lại còn có phúc lợi như vậy!

Đừng nói Mặc Ly Thần, lúc này, thân là đương sự, cảm nhận được môi thơm của sư tôn vừa nhẹ nhàng chạm vào trán mình, toàn thân Diệp Nhiên cũng đã giống như hóa đá tại chỗ.

Hồn phách đều giống như bị nụ hôn này câu ra, hoàn toàn ngây ngốc.

**Liêm sỉ, liêm sỉ đâu? Được rồi, ta thừa nhận, phải ta ta còn suy hơn...