Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 109



Trên đường trở về biệt thự, Thời Niên cứ ôm chặt thân thể lạnh ngắt của Tự Ninh không hề buông ra. Tuy trời không nóng nhưng.... Thời Niên không ngừng đổ mồ hôi hột, chắc có lẽ...là anh đang rất lo lắng?

Đúng vậy, lòng Thời Niên bấy giờ đang nóng như lửa đốt, vừa về đến biệt thự thì anh liền ra lệnh cho Tiểu Cường gọi bác sĩ đến. Không những vậy, anh còn quát cả dì Mai, bảo dì nhanh chóng chuẩn bị nước ấm và bộ đồ len dành cho mùa đông.

Lên phòng, anh vẫn không đặt cô xuống giường mà cứ ôm chặt cô trong lòng như vậy. Vì... suốt cả đoạn đường Tự Ninh vẫn không ngừng run lên vì lạnh và đau, nếu anh bỏ cô xuống thì cô sẽ thế nào?

- Nước ấm đã chuẩn bị xong rồi. Hay là... cậu chủ ra ngoài trước đi, để dì giúp Tự Ninh lau người.

Tuy dì Ninh cũng thắc mắc không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng,với sắc mặt của Cung Thời Niên thì... dì biết, dì có hỏi cũng là vô ích.

- Không cần đâu! Dì ra ngoài trước đi! Tôi muốn tự tắm cho cô ấy. Phải tắm sạch hết những thứ dơ bẩn trên người cô ấy mới được!

Tuy... anh rất lo lắng cho Phó Tự Ninh nhưng... sự tức giận và phẫn nộ trong anh vẫn không hề vơi đi dù chỉ một chút. Anh thật sự đang rất rối rắm. Chỉ tại... anh đã che giấu sự điên loạn của mình đi mà thôi. Hiện tại... anh chỉ hận không giết được những kẻ đã đụng chạm vào Tự Ninh.

- Vậy.... được. Nhưng, cậu chủ phải cẩn thận một chút. Những vết thương trên người của Tự Ninh không thể để đụng nước đâu!

Cạch!

Cơ mà... con quái vật trong anh đâu có thèm nghe lời nhắc nhở của dì Mai. Anh cứ điên loạn xối nước lên người Tự Ninh, hơn nữa còn kì cọ thật mạnh. Mặc cho Tự Ninh có nhăn mặt vì đau đớn, mặc cho cô có mơ hồ kêu "đau" vì cơn bất tỉnh.

Anh... vẫn không nghe thấy. Có lẽ... lần này, anh đã thật sự điên lên rồi.

- Người phụ nữ của Cung Thời Niên này sao có thể để cho bọn mày chơi đùa như vậy được! Sao có thể để cho bọn bây đè ở dưới người! Làm sao có thể cho bọn đàn ông dâm đãng như mày đút cái thứ dơ bẩn kia vào được! Chiết tiệt! Mình điên mất thôi!

Đôi mắt đỏ ngầu của anh chứa đầy sự không cam tâm và sự đau đớn khôn nguôi. Chắc, anh đã đinh ninh rằng cô.... đã bị bọn đàn ông kia hãm hiếp!



...----------------...

Khi bác sĩ đến thì Tự Ninh đã được Cung Thời Niên tắm rửa sạch sẽ và mặc một bộ quần áo len ấm áp, hơn nữa anh còn trùm chăn kín mít cho cô. Nhưng, hình như là do cô đã ở trong kho lạnh quá lâu nên... cơ thể vẫn không ngừng run rẩy, gương mặt cũng trắng bệt ra.

Bác sĩ bước vào phòng liền cảm nhận được sát khí của Thời Niên toả ra ở ghế sofa nên liền dè dặt.

- À... tôi.... có thể khám cho Phó tiểu thư rồi chứ?

Đang bực mình mà còn bị tên bác sĩ này chọc ghẹo nên tâm trạng anh càng tồi tệ hơn.

- Vậy chứ tôi mời ông đến đây làm gì?

Đúng là khó chiều mà!

- Vâng, vâng!

Bác sĩ bước đến giường và kéo chăn ra, còn chưa kịp khám gì thì đã bị một giọng nói lạnh tanh cảnh cáo rồi.

- Tốt nhất là ông đừng có sờ soạn lung tung. Nếu không, khi bước ra khỏi căn biệt thự này thì e là... tay ông không còn đâu!

Bề ngoài bác sĩ thì dạ dạ vâng vâng nhưng lòng thì lại vô cùng khó chịu. Rõ ràng ông là một bác sĩ, vậy mà lại bị xem là một tên dâm đãng thích lợi dụng việc thăm khám để sờ soạn phụ nữ!!

Bác sĩ cứ vậy mà đo nhiệt độ và xem qua những vết thương trên cơ thể Tự Ninh.

- Cô ấy bị sốt cao lắm đấy! Vã lại... những vết thương này là dấu tích bị đánh bằng roi gây ra.

Tuy có phần phẫn nộ nhưng bác sĩ lại không dám la lên mà chỉ dám thì thầm trong bụng.



Cái tên này bị sao vậy! Cô ấy đã bị thương thành ra như vầy mà còn để bị dính nước. Đáng lẽ... phải băng bó vết thương trước chứ!

- Cơ mà... vết bầm tím trên cơ thể, vết xướt ở lưỡi, vết thương ở môi, còn... những dấu hôn... là sao vậy? Không lẽ... cô ấy đã bị cưỡng bức?? Vậy....

Rầm!

Cung Thời Niên lại bắt đầu nổi khùng mà đập bàn.

- À! Không! Không! Tôi không hỏi nữa. Vậy giờ... tôi sẽ băng bó vết thương cho cô ấy nhé! Chứ cứ thế này thì rất dễ bị nhiễm trùng!

- Không cần đâu!

Hả?

- Ông cứ ra ngoài trước đi! Tôi sẽ tự xử lý vết thương cho cô ấy! Việc bây giờ ông cần làm là kê thuốc và dặn dò người hầu những việc cần chú ý!

- Vậy.... tôi đi trước. Nhưng, Cung tổng này, anh nhớ lấy khăn ấm đặt lên trán cô ấy nha! Như vậy sẽ giúp hạ sốt một phần!

Cạch!

Căn phòng bắt đầu yên tĩnh hơn bao giờ hết, Cung Thời Niên đứng nhìn Tự Ninh một lúc rồi đi đến lấy hộp cứu thương.

Anh vừa xử lý, băng bó vết thương lại cho Tự Ninh vừa nhìn vào những vết hôn trên người cô mà cau mày.

Anh thật sự rất tức giận, lòng anh nó không ngừng khó chịu. Điều này khiến anh muốn phát điên lên. Vì, anh không có cách nào chấp nhận được người phụ nữ mình yêu đã bị cấy bẩn.