Lúc Tự Ninh mở mắt ra, cô cảm thấy có hơi bất ngờ.
- Mình... đây là đâu vậy?
Không phải là ở biệt thự của Thời Niên sao? Vậy người hôm qua thật sự là anh ấy? Anh ấy đã cứu mình?
Tự Ninh ngồi dậy và đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, cô vẫn còn cảm thấy mệt mỏi, tay chân như rã rời ra.
- Haiz! Tính ra thì mình cũng còn may mắn lắm! Cứ tưởng là một đã chết đông cứng ở đó vào hôm qua luôn rồi!
- Nhưng... thật nhục nhã khi bị bọn đàn ông đó nhìn thấy thân thể và chạm vào. Đến bây giờ tay mình vẫn còn thấy run khi nghĩ đến hôm qua! Đúng là đáng sợ!
Cô lẩm bẩm và bước xuống giường, tuy có hơi choáng váng và loạng choạng nhưng miễn cưỡng bám vào tường thì vẫn còn đi được.
...----------------...
Tự Ninh vịn vào thành cầu thang đi xuống lầu, chợt, Nguyệt Nguyệt nhìn thấy cô và vội vàng chạy đến.
- Chị Tự Ninh, sao chị lại xuống đây rồi?
Nguyệt Nguyệt đỡ lấy Tự Ninh và cau mày.
- Thời Niên đâu rồi??
Nguyệt Nguyệt thở dài.
- Rốt cuộc là hôm qua chị bị sao vậy? Lúc đưa chị về ông chủ đã rất lo lắng cho chị đấy! Còn chăm sóc chị suốt đêm. Đã vậy mà... sáng nay ông chủ còn đến công ty sớm.
Vậy sao? Anh ấy đã bận như vậy còn phải lo lắng cho mình! Dần dần mình tự cảm thấy bản thân mình.... thật là yếu đuối và vô dụng!
- Không có gì đâu!!
"Không có gì đâu"? Nguyệt Nguyệt nghe mà không có cách nào tin được. Nếu thật sự không có gì thì... trên người Tự Ninh sẽ có nhiều vết thương đến vậy sao? Cơ mà, nếu Tự Ninh đã không muốn nói rồi thì Nguyệt Nguyệt có hỏi cũng chỉ vô ích.
- Tự Ninh! Con tỉnh rồi sao? Vậy thì... con ăn cháu và uống thuốc đi!
Dì Mai đang định bưng tô cháo nóng hổi lên lầu cho Tự Ninh, nhưng, thấy cô đứng dưới cầu thang nên bảo cô ăn ở đây luôn..
- Dạ!!
Mình phải mau chóng khoẻ lại mới được. Công việc ở công ty nhiều như vậy, mình cũng muốn giúp anh ấy.
...----------------...
Hai ngày rồi, đã hai ngày kể từ ngày hôm đó Tự Ninh đã không thấy Cung Thời Niên về nhà rồi! Lúc đầu thì cô chỉ nghĩ đang giản là công ty có nhiều việc nên anh ấy bận và không về được.
Nhưng đã hai ngày rồi nên.... cô có hơi lo lắng mà suy nghĩ lung tung.
- Ở công ty... thật sự bận đến vậy sao?
Hay là.....
- Anh ấy đang tránh mặt mình? Có phải là anh ấy đã hiểu lầm gì rồi không? Không được, lỡ như anh ấy hiểu lầm thật thì sao??
Vậy là.... cô đã quyết định đến công ty, dù sao thì cô cũng đã khoẻ hơn rồi.
...----------------...
Ở công ty. Phòng làm việc của chủ tịch!
- Hai ngày nay anh là việc sa sút quá đấy. Cứ lơ đãng như vậy thì làm sao mà lật đổ được Phan thị??
Tiểu Cường đứng kế bên mà không ngừng bực bội.
Hai ngày rồi, đã hai ngày nay nay rồi, Cung Thời Niên cứ thẫn thờ như vậy. Vì một cô gái mà lơ đãng tất cả, đáng sao? Hừ, quả nhiên cô ta là một liều thuốc độc. Biết vậy thì ngay từ đầu mình trừ khử cô ta cho rồi!
- Chiếc nhẫn đó có gì đẹp mà anh cứ nhìn nó hoài vậy chủ tịch? Sắp đến giờ họp rồi đấy! Chỉ còn năm phút nữa!
Cung Thời Niên cứ im lặng mà ngắm nghía chiếc nhẫn anh định tặng cho Tự Ninh, trông... có vẻ suy tư lắm.
- Thế thì hủy đi!
Anh mấp máy môi nói ra một câu vô cũng thản nhiên.
- Gì vậy chứ? Hôm nay tôi thật không muốn làm cấp dưới của anh tí bào luôn ấy! Hôm nay tôi sẽ lấy danh nghĩa là bạn mà nói chuyện với cậu!!
Cung Thời Niên thẫn thờ và buông ra vài lời.
- Nói đi!!
Ha! Đúng là tức chết mà!!
- Cung Thời Niên! Rốt cuộc cái khí thế hùng hồn kia của cậu đâu rồi! Một Cung tổng cao cao tại thượng đã bị vùi lấp ở nơi nào rồi? Cậu như vậy là có còn muốn đánh bại ông ta không? Vì một người phụ nữ không đâu có đáng không?! Nếu cậu thấy không cam tâm thì cứ vứt bỏ cô ta đi! Dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ, chơi đùa là được rồi! Cô ta bị dính nhơ là chuyện của cô ta, liên quan gì đến cậu!?
Rầm!!!
Cung Thời Niên tức giận đập bàn.
Không lẽ mình tức giận quá nên đã nói gì không đúng sao??
- Cậu tức giận cái gì, tôi nói không đúng sao? Phụ nữ chỉ là quần áo mà thôi!!!
- Cậu câm miệng đi!!!!!!
Ơ!!
- Cô ấy không hề giống với những người phụ nữ khác, cũng không phải là quần áo mà muốn vứt là vứt, chơi đùa là chơi đùa. Cô ấy là người phụ nữ của tôi, là bạn gái, là người trong lòng của tôi! Cậu cũng đã từng yêu, từng thất tình chắc cậu biết cô ấy quan trọng thế nào với tôi chứ??
Haiz! Đúng là không thể nói nổi một người đang yêu mãnh liệt mà. Nhưng nếu cậu thật sự yêu cô ấy thì... chuyện đó quan trọng đến vậy sao? Vì sao cậu không thể bỏ qua chuyện đó. Hừ! Cuối cùng thì tại cậu thôi! Do lòng tự trọng và sở thích chiếm hữu của cậu quá cao, trách ai được.
Cốc! Cốc!
Chợt, có người gõ cửa làm phá vỡ bầu không khí!
- Vào đi!
Cung Thời Niên bình tĩnh lại.
Cạch!
- Chủ tịch! Có người cần tìm gặp anh! Anh ta nói.... anh ta là bạn của anh!!
- Bạn? Ai vậy chứ?
Cung Thời Niên xua tay định nói không gặp, nhưng, Tiểu Cường lại vượt quyền.