Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 122



Hai vị tổng tài lớn đang bàn chuyện làm ăn, nhưng không hiểu sao Tự Ninh lại có mặt ngay lúc này chứ? Đáng lẽ cô nên ra ngoài mới phải!

Cũng vì vậy nên.... cho dù quý ông Eric đây có chăm chú bàn chuyện đại sự cũng không quên liếc mắt nhìn lên Tự Ninh đang đứng bên cạnh Cung tổng.

- Này! Tập trung đi! Đừng có nhìn Tự Ninh của tôi hoài như vậy!

Ánh mắt trừng to của Cung Thời Niên là đang cảnh cáo Eric đấy à! Đừng có mà đánh dấu chủ quyền kiểu "Tự Ninh của tôi" gì đó đi! Eric anh mà lại dòm ngó đến người phụ nữ của người khác sao? Kiểu ghen tuông này đúng là không thể chịu nổi.

- Cậu thật sự định cho bạn gái ở lại đây thật hả? Có được không vậy? Tôi cảm thấy không có cách nào tin tưởng được!

Dù sao cũng là chuyện làm ăn của đám mày râu mà trời! Đâu thể để cô ta nghe hết được. Lỡ cô ta truyền ra ngoài, hay... bán những thông tin này có các công ty của đối thủ thì....

Nhưng hình như Cung Thời Niên rất thản nhiên và tin tưởng cô ta.

- Cậu có phải nhạy cảm quá rồi không! Đừng đa nghi quá như vậy, tôi bảo đảm với cậu... cô ấy.. không phải làm một người đáng ngại.

Tin tưởng đến độ đó à? Quả nhiên nhỉ? Tình yêu chính là một điểm yếu chí mạng, cũng chính nó sẽ dần biến con người chúng ta trở nên điên rồ!

Nhưng càng nhìn cô gái này thì.... cô ta có điểm gì mà khiến cho Thời Niên phải yêu đắm đuối như vậy? So với hôm trước thì cô ta có phần chững chạc, dịu dàng và lớ trang điểm đó cũng nâng vẻ đẹp của cô ta lên.

- Nhưng.... cô ta có gì nổi bật đâu chứ? Cũng chỉ hơi xinh đẹp một chút thôi mà! Không lẽ... tình yêu có thể đánh lừa cả lí trí!?

Eric cứ không ngừng chê bai Tự Ninh và so sánh cô với những cô tình khác khác của anh ta làm cho Cung tổng tài vô cùng tức giận, anh không thích cảm giác người khác nhìn bạn gái anh bằng một ánh mắt khinh bỉ như thế!

Cung Thời Niên lườm Eric, rồi vội vàng nắm lấy tay và nhìn Tự Ninh bằng mọt ánh mắt thâm tình.



- Cậu suốt ngày chỉ biết chơi đùa với phị nữ thì hiểu gì về tình yêu chứ! Đối với tôi, Tự Ninh chính là một cô gái đẹp nhất, dịu dàng nhất và là người mà Cung Thời Niên tôi yêu nhất. Không có bất kỳ ai có thể thay thế hay so sánh với em ấy cả!

Cung Thời Niên! Anh... thật sự nghĩ vậy sao? Nhưng, tại sao kiếp này anh lại dịu dàng với em như vậy? Anh có biết cái tình yêu này khiến em cảm thấy hạnh phúc đến cỡ nào không?

Tự Ninh bị lời nói của Thời Niên làm cho cảm động, hai mắt đỏ hoe.

- Được rồi, được rồi, đừng có ở đây phô diễn tình cảm nữa! Tiếp tục bàn chuyện đi! Còn nếu cậu không có tâm trạng làm việc nữa thì... tôi đành xin phép!

Quý ông như Eric vậy mà cũng có lúc thấy ngượng ngùng, tức giận khi thấy người khác ân ân ái ái. Rõ ràng là dân chơi như anh, khi ở quán bar cho dù có thấy cặp đôi nam nữ làm "chuyện ấy" trước mặt mình cũng không sao mà!

- Đừng có giận lẫy! Chúng ta tiếp tục!

...----------------...

...----------------...

Năm ngày sau, ngay tại một quán nước.

- Tự Ninh! Em đến rồi sao? Anh ở ngay đây này!

Thật ra hôm nay cô có hẹn với Vương Tề Mặc, và giờ, cô đã đến buổi hẹn.

- Chúng ta lâu quá rồi không gặp nhỉ, Vương thiếu!?



Vương thiếu sao? Thật buồn khi cô ấy gọi mình như vậy!

- Đừng gọi anh là Vương thiếu này vương thiếu nọ nữa, nghe có vẻ gò bó và nghiêm túc quá!

Thế thì....

- Gọi là bác sĩ Vương sao?

Như thế cũng không được.

- Em cứ gọi thẳng tên anh là được rồi, Tề Mặc, cứ gọi như vậy đi! Thế thì nghe thân thiết hơn... dù sao thì... chúng ta cũng là... bạn mà nhỉ?

Thật ra... anh cũng không hề muốn làm bạn của em đâu Tự Ninh. Chắc là em không biết, nhưng anh thật sự đã rất nhớ em trong những ngày không gặp,anh phải đắn đo suy nghĩ lắm mới dám mời em đi uống nước, nói chuyện. Cơ mà... chúng ta cũng chỉ đơn giản là bạn của nhau thôi! Cho dù có mong ước cao xa hơn thì sẽ được gì? Giờ em... đã là người của Cung Thời Niên rồi, hơn nữa, còn hạnh phúc đến thế.

Đương nhiên, là anh cũng chẳng có cái suy nghĩ quái đản gì đâu. Anh chỉ là... đang ganh tị với Cung Thời Niên thôi, vì... đã có được em. Ấu mà sự ganh tị này thì đã là gì so với tình yêu anh dành cho em, anh... đơn giản chỉ muốn thấy em được hạnh phúc.

Thế nhưng, bản tính con người là vậy! Nhiều lúc, anh còn muốn em mau chóng chia tay với Cung Thời Niên nữa là. Có phải... anh điên rồ lắm không?

Ha! Đúng, anh đang điên đây, vì giờ... anh đang nói chuyện với cả chính lòng mình. Nhưng biết sao được, anh cũng đâu thể nói ra là anh yêu em rồi khiến em khó xử. Bác sĩ như anh... cũng tâm lí lắm đấy!

- Phải rồi! Ừm... Tề Mặc. Lâu nay việc kinh doanh của anh sao rồi? Đã quen với nó chưa? Hay là... anh vẫn còn làm sai và bị ba mắng vậy?

Cứ thế mà họ nói chuyện vui vẻ với nhau một lúc thật lâu. Cũng chẳng hiểu sao họ lại có nhiều chuyện để nói như thế, còn vui vẻ đến thế!

Cơ mà có lẽ.. người vui nhất hiện tại là Tề Mặc vì... ở bên cô anh cảm thấy rats bình yên, nói chuyện với cô... bầu không khí quanh anh như ngưng động. Nhưng cho dù có vậy... anh cũng tham lam và muốn... thời gian xao xuyến này có thể kéo dài ra thêm nữa.