Như lời Tự Ninh nói, cô đã chuẩn bị một bữa ăn tối thật thịnh soạn. Cô chuẩn bị nó không phải là để lấy lòng hay gì cả, mà chỉ đơn giản là cô muốn tâm trạng của Thời Niên tốt hơn.
Nhưng chờ mãi, chờ mãi, cho đến cả chín giờ tối nhưng... anh ấy vẫn chưa về. Cho đu có việc bận thì cũng phải gọi về báo cho cô một tiếng chứ, đằng này... chẳng có cuộc điện thoại nào gọi đến cả.
Vậy nếu mình gọi cho anh ấy thì sao?
Cái suy nghĩ này chợt loé lên thì Tự Ninh đã vội vàng lắc đầu xua nó đi.
Mình không thể, vì hiện tại anh ấy đang rất mệt mỏi. Nếu mình còn gọi điện đến quấy rầy anh ấy thì... anh ấy sẽ càng bực bội thêm!
- Cơ mà.... có vẻ anh ấy thật sự đang nghi ngờ mình! Bây giờ mình nên làm sao đây? Có cách nào để chứng minh không? Nếu thật sự không còn cách thì.... sự hiểu lầm này sẽ càng lúc càng căng thẳng và cuối cùng... anh ấy sẽ tống mình vào tù nhỉ!?
Tự Ninh cảm thấy lo lắng rồi tự lầm bầm với bản thân.
- Tự Ninh!
Hả?
Bầu không khí đang im lặng, bà quanh cô củi còn những suy nghĩ rối ren, nhưng đột nhiên dì Mai lại bước đến và gọi tên cô làm cho cô giật thốt cả tim.
- Á! Dì Mai!!
Dì Mai nhìn đến bàn cơm thịnh soạn mà Tự Ninh đã cất công cả buổi chiều, rồi tự nhiên lại thở dài một cách cảm thương.
- Haiz! Con... vẫn định chờ cậu chủ sao? Đã trễ như vậy rồi còn gì!
Dì Mai đau lòng và cảm thấy lo lắng cho Tự Ninh, dì nghĩ... chắc cô phải thất vọng và buồn lắm. Nên dì mới đặt tay lên vai cô, vỗ vỗ để an ủi.
- Hay là con ăn rồi đi ngủ sớm đi!!
Nhưng Tự Ninh lại lắc đầu.
- Không, con sẽ chờ anh ấy! Dì... cứ đi nghỉ trước đi ạ!
Trực giác cho dì Mai biết có việc gì đó không đúng.
- Con và cậu chủ cãi nhau sao?
Hả? Liệu... có nên kể cho dì ấy nghe?
- Ừm.... Cũng có thể nói là ngư vậy!
Chợt, dì Mai thở dài và an tâm hơn, dì phì cười rồi bảo Tự Ninh.
- Ôi! Những cặp đôi mới yêu đương ấy mà! Chuyện cãi nhau chỉ là vặt vãnh thôi. Thật ra đàn ông ấy mà, họ tự trọng nên không thích xuống nước. Mà phụ nữ thì cũng chẳng vừa, cũng vì thế nên các cặp đôi mới thường xuyên xảy ra chiến tranh lạnh.
- Nhưng, dì thấy Tự Ninh con là kiểu người hiền lành nên sẽ xuống nước trước nhỉ? Cơ mà đừng lúc nào cũng vậy nha! Con gái thì phải lâu lâu cũng phải làm giá một chút thì đàn ông họ mới trân trọng được! Hô hô! Chắc là con thấy dì nói nhiều quá rồi phải không?
Tự Ninh vội vàng xua tay, gương cười.
- Không ạ! Con thấy những lời dì nói rất đúng!
Ừ!
- Vậy thì dì đi ngủ trước đây! Con.... cũng đừng thức khuya quá. Thật ra thì... con cũng không cần quá cố e ngư vậy đâu. Con cũng có thể thử dùng cách nhõng nhẽo, làm nũng đấy, đó là một cách làm hoà hiệu quả!!
Vì dì Mai đã là người có tuổi nên không thể thức quá khuya, hơn nữa còn nói chuyện với cô nhiều ngư thế nên dì có hơi mệt nên dì đã đi nghỉ ngơi sớm.
- Nếu chỉ là giận hờn vu vơ bình thường thì tốt quá rồi! Nhưng có liên quan đến công việc thì mọi thứ đã trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều!
Tự Ninh cứ bồn chồn không vui. Nhìn vào bàn thức ăn nguội lạnh càng khiến lòng cô thêm đau nhói. Cảm giác bị hiểu lầm này....
- Híc! Khó chịu.. hức... và oan ức thật!
Tự Ninh nằm xuống bàn và thút thít một mình, nhưng, cũng không phải là vì cô mít ướt, mà là vì... cô cảm thấy vô cùng uất ức và sợ hãi.
Khóc một lúc, cô bắt đầu chuyển chủ đề, suy nghĩ cách để giải quyết, để chứng minh sự trong sạch của mình. Nhưng... đầu óc cô thì rối bời, nó cứ lộn xộn hết lên làm cô không suy nghĩ ra cách gì cả...
- Chứng cứ đã có hết rồi, có ảnh và nhân chứng. Tuy biết mọi thứ là giả nhưng, nó được sắp xếp thật và tính toán thật tỉ mỉ. Nó đã dồn mình vào đường cùng và không có lối thoát. Nhất, là cái thân phận không thể nói rõ này! Suy đi nghĩ lại thì.... cái ông Phan Trấn Vũ đó... thật lợi hại!! Nhưng, tại sao ông ta lại phải lợi e mình chứ??
Với những cái suy nghĩ lặp lại đến nhàm chán đó, cô đã dần dần thiếp đi vì quá mệt mỏi. Có lẽ... cô thật sự không thuộc về nơi này, nó... trông có vẻ còn phức tạp hơn cả hoàng cung. Vì dẫu sao thì... hoàng cung cũng là nơi mà cô sinh ra và lớn lên từ nhỏ. Ít ra... cô có thể hiểu rõ và nắm bắt được cách suy nghĩ của con người thời đó!