Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 130



Một buổi sáng tinh mơ lại đến, và Tự Ninh cần phải thức dậy để chuẩn bị bữa sáng cho Thời Niên.

Hả? Bữa sáng? Chết rồi! Đã mấy giờ rồi?

Tự Ninh nhanh chóng ngồi bật dậy nhưng... cơ thể lại mệt mỏi không còn sức, vì hôm qua có nhiều chuyện xảy ra quá nên cô không ăn cơm tối.

Ục! Ục!

Giờ thì.... cô đói quá rồi! Đã dậy trễ còn không có sức, vậy... chắc cô không làm bữa sáng được rồi!

Nhưng, nãy giờ không để ý! Cung Thời Niên đâu rồi??

Tự Ninh bỗng trở nên loạn cà hoảng sợ, cô nhanh chóng bước cuống giường và điên cuồng tìm anh. Có lẽ... nỗi sợ mất anh trong cô lại dâng trào.

- Thời Niên!

Cô cứ vậy, với cái thân hình luộm thuộm với bộ đồ ngủ mà đi xuống lầu.

- Cung Thời Niên! Thời Niên à! Anh đâu rồi!!

Nhìn thấy Tự Ninh có vẻ loạn nên Nguyệt Nguyệt vội lên tiếng.

- Chị Tự Ninh! Ông chủ ở phòng bếp ấy ạ!!

Phòng bếp? Chắc là... dì Mai đã làm bữa sáng cho anh ấy rồi!

Bước vào phòng bếp, chợt, cô nhìn thấy Thời Niên đang mặc tạp dề và làm thức ăn ở bếp!

Ủa?

- Anh... làm gì vậy?

Thấy Tự Ninh, vẻ mặt nghiêm túc của Thời Niên đột nhiên hé lên một nụ cười tươi tắn, cứ giống như... không có chuyện gì xảy ra vậy?

- Em ngồi xuống ghế đợi một chút đi! Anh sắp làm xong bữa sáng rồi!



Thời Niên đang làm bữa sáng sao? Không phải là anh rất bận sao?

Tự Ninh muốn hỏi nhưng lại ngoan ngoãn ngồi xuống, vì đây là lần đầu anh làm bữa sáng cho cô nên... lần này cô chỉ đành tư lợi thôi!

Một lát sau.

- Bữa sáng xong rồi này!

Thời Niên cởi tạp dề ra lần lượt bưng thức ăn ra bàn.

- Chắc là em đói rồi nên anh đặt biệt làm nhiều hơn cho em đó! Ăn đi! Anh cũng sẽ ăn cùng!

Nhưng.....

- Không phải anh rất bận sao? Sao lại có thời gian làm đồ ăn sáng và ăn cùng em?

Tự Ninh nhẹ nhàng níu tay áo Thời Niên lại cà nhẹ nhàng nói.

- Cho dù có bận đến đâu đi chăng nữa cũng đâu thể để cho em ăn một mình buồn chán như vậy được!!

Nhưng... việc của công ty bây giờ rối ren như vậy.... mà! Cơ mà nghĩ lại thì, việc này có liên quan đến mình, nếu không tạo mình thì công ty anh ấy sẽ không lỗ một khoảng tiền đền hợp đồng lớn như vậy. Liệu có phải... mình vẫn là kẻ xui xẻo!?

- Nếu anh bận thì cứ đi đi! Em không sao?

Giọng cô vẫn nhỏ nhẹ nhưng lần này đầu lại có hơi cúi!

Thấy vậy, Thời Niên liền vỗ vỗ vào mu bàn tay của Tự Ninh.

- Anh đã nói là không sao mà!

...----------------...

Vậy là Thời Niên sdax ăn sáng cùng Tự Ninh, nhưng, dường như cả buổi anh chỉ lo chăm chú nhìn cô, nên dĩa thức ăn cũng không mất gì nhiều. Nhưng mà... ánh mắt anh nhìn cô trông lạ lắm! Hình như là có chứa tâm sự!



- Em ăn xong rồi sao?

Thấy Tự Ninh bỏ muỗng nĩa xuống và thức ăn trong dĩa cũng đã hết sạch nên Cung Thời Niên liền hỏi.

- Ừm! Cũng tại thức ăn anh làm ngon quá nên em ăn hết luôn nè! Nhưng sao em không thấy anh ăn gì cả vậy?

Cung Thời Niên chợt đứng dậy!

- Vậy giờ anh đi làm đây!

Khoan đã.

- Anh chờ em thay đồ rồi cùng đi luôn!

Cùng đi sao? Rốt cuộc thì em ấy đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ quen chuyện của ngày hôm qua rồi hả?

- Không cần đâu! Trước khi anh giải quyết xong mọi chuyện thì em không cần đi làm đâu.

Đúng rồi! Phải tránh dư luận mà nhỉ?

- Em không cần lo lắng nữa đâu!

Thời Niên dịu dàng vươn đôi bàn tay thon dài ra và đưa lên chạm má Tự Ninh.

- Anh đã hứa sẽ bảo vệ em rồi mà! Nhất định anh sẽ điều tra và trả lại trong sạch cho em!

Rồi Thời Niên dịu dàng hôn một nụ hôn tạm biệt lên trán Tự Ninh.

- Được rồi! Anh đi đây!!

Cô lặng người đứng nhìn bóng lưng Thời Niên cho đến khi khuất đi không còn thấy bóng dáng nữa.

- Anh ấy tin mình và không nghi ngờ mình nữa rồi à? Thật vậy thì tốt quá! Nhưng, nếu mình được trả lại trong sạch thì.... Cái hậu quả mà mình nên gánh chịu rốt cuộc là gì?

Tự Ninh thì thầm.