Em không sao chứ? Có bị thưởng ở đâu không? Có phải em bị hắn ta làm cho kinh sợ rồi không?
Vương Tề Mặc xoay người Tự Ninh qua lại, lo lắng xem xét cho thật kĩ lưỡng, anh phải chắc chắn rằng Tự Ninh không bị gì.
- Em không sao mà!
Tự Ninh gượng cười đẩu Tề Mặc ra.
- Tiểu thư! Vậy... cô có trả số tiền còn lại không?
Đột nhiên, anh phục vụ lên tiếng.
Tề Mặc ngơ ngác quay sang hỏi Tự Ninh.
- Hả? Tiền gì?
Vương Tề Mặc thấy Tự Ninh bị trêu ghẹo nên mới đến bảo vệ cô, nhưng, anh vẫn chưa biết cụ thể sự việc là như thế nào!
- Ừm... thì... tại em uống rượu đó! Mà... em không đủ tiền trả! Em cũng không biết là mình lại uống nhiều loại rượu ngon và đắt như vậy.
Tự Ninh gượng gạo cúi đầu thẹn thùng, giọng điệu nghe có hơi oan ức.
- Hửm!
Đột nhiên Tề Mặc lại cúi đầu lại gần cô, anh khịt khịt mũi, ngửi cô y như là một chú cún.
- Hèn chi... trên người em lại có mùi rượu! Hừm! Không ngờ... em lại hư như vậy đấy! Còn dám lén ra ngoài uống rượu.
Tề Mặc vừa lấy tiền trong ví ra trả vừa cằn nhằn cãi nhãi.
- Em có biết là những chỗ như quán bar rất phức tạp hay không? Cũng may là em không sao, nếu em có mệnh hệ gì thì người đàn ông của em sẽ rất lo lắng đấy! Và nếu anh không đến cứu em kịp thời thì sao đây! Chắc chắn hiện tại em đã biến thành cá nằm trên thớt rồi!
- Quý khách! Tiền này?
- Không cần trả lại tiền thừa đâu! Tôi bo cậu đấy!
- Cảm ơn quý khách!!
Chợt, Tự Ninh cúi đầu buồn bả, cô lí nhí nói.
- Người đàn ông của em gì chứ? Em và anh ấy đã chia tay rồi!!
- Chia tay??
Vương thiếu đây đã nghe qua không biết bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa, vậy mà... nghe đến Tự Ninh và cái tên khó chịu kia đã chia tay... anh có chút bất động.
Cơ mà... sao tai của anh ấy lại thính như thế chứ? Nơi này ồn ào, náo nhiệt như vậy mà anh ấy vẫn nghe thấy lời cô!!
Nhưng cho dù anh ấy có hỏi lại, thì ngoài cúi thấp đầu hơn cô cũng không biết nên nói gì.
- Là thật sao? Nhưng... là Cung Thời Niên nói lời chia tay hay em đá anh ta? Ấy mà, rõ ràng em và tên họ Cung đó đang rất hạnh phúc mà. Mấy bữa trước... em còn nói với anh rằng em và anh ta vô cùng yêu thương nhau, vui vẻ vô cùng thế mà! Nhưng... tại sao bây giờ gặp lại... em và anh ta đã chia tay rồi!?
Vương Tề Mặc có phần lo lắng, anh không ngừng hỏi cô dồn dập như hỏi cung, làm cho cô cảm thấy ngượng ngùng không nói nên lời.
Vì chính bản thân cô cũng tưởng rằng cô sẽ anh sẽ sống hạnh phúc như vậy cho tới khi đến bước sang con đường hôn nhân, nhưng, hiện tại..... có lẽ là cô đã quá tự tin, đã quá đề cao sức chịu đựng của bản thân mình.
- Ở chỗ này ồn quá! Hay là chúng ta... đến chỗ khác nói chuyện đi!
Anh gật đầu.
- Vậy... được!
Tự Ninh e thẹn, trốn tránh Tề Mặc vội vàng bước đi trước, nhưng vì có cơn men say trong người nên đầu óc Tự Ninh có phần quay cuồng, từng bước mà cô tiến lên đều loạng choạng như sắp ngã.
- Á! Anh.. anh làm gì vậy!
Tề Mặc thở dài rồi bước lên bế Tự Ninh lên rồi hiên ngang bước đi, chỉ là... Tự Ninh cứ không ngừng vùng vẫy.
- Đừng cảm thấy xấu hổ! Anh chỉ muốn giúp em thôi! Em nghĩ em có thể đi được trên đôi chân không ngừng run rẩy này sao?
- Nhưng....
Cô định phản kháng bằng lời nói nào đó nhưng lại bị Vương Tề Mặc chặn họng.
- Đừng cãi anh, nếu em không muốn anh bế thì em hãy dùng cỗ máy thời gian của Doraemon quay ngược thời gian đi, nếu em không uống rượu đến mức đi không nổi như này thì anh sẽ không bế em!
Tự Ninh không có cách nào phải kháng, vì cô vốn đâu thể quay ngược thời gian, vã lại... nếu anh không bế cô lên thì chắc giờ này cô đã té ngã ở dưới sàn rồi.
...----------------...
Khoảng mười phút sau, Cung Thời Niên đến nơi.
- Cô ấy đâu rồi!
Anh hốt hoảng chạy vào quán bar với hơi thở gấp gáp, có lẽ anh đã chạy nhanh hết mức có thể để đến nơi này.
- Ừm... Cô ấy... Phó tiểu thư, đã bị một tên đàn ông bế đi rồi!
Anh vệ sĩ được Cung tổng phái đến bảo vệ cho Tự Ninh cứ lắp bắp trả lời khiến cho lòng Cung Thời Niên càng nóng ngư lửa đốt.
Đàn ông? Còn bế đi? Không phải... cô ấy uống say rồi bị dụ dỗ đưa đi đó chứ? Cô ấy... đang gặp nguy hiểm!?!
- Người đàn ông đó là ai?
Mặt anh chứa đầy lo lắng và sự gấp gáp khiến cho tên vệ sĩ kia thêm căng thẳng mà đổ mồ hôi hột.
- Là... là Vương thiếu - Vương Tề Mặc!
- Vương, Tề, Mặc??? Là hắn??
Không hiểu sao đã chia tay rồi nhưng Cung Thời Niên vẫn nổi máu ghen khi nghe đến cái tên đó. Anh tức giận cau mày lại. Một giây trước anh còn lo lắng cho cô, một giây sau anh đã tức giận, tỏ ra đầy sát khí lạnh lùng. Giọng anh càng lúc càng trầm thấp, lạnh lùng và băng lãnh đến đáng sợ.
- Cậu ta đưa cô ấy đi đâu rồi!
Nhưng khoan đã!!
- Rõ ràng là tôi bảo cậu đi theo bảo vệ cô ấy, nhưng, tại sao bây giờ cậu lại ở đây? Đáng lẽ cậu phải đi theo cô ấy mới đúng chứ?
Anh vệ sĩ không ngừng run rẩy cúi đầu lắp bắp nhận lỗi.
- Xin... xin lỗi chủ tịch! Là tôi.. tôi..
thất trách. Nhưng ở đây thật sự... quá ồn ào và đông đúc, còn phải đứng từ xa để không bị cô ấy phát hiện nữa... nên... mới mất dấu. Lúc nãy, là do... tôi hỏi thăm bạn bè của mình ở quán bar này... nên mới biết được là... cô ấy đã rời đi rồi.
Ha! Còn dám đổ thừa cho hoàn cảnh? Còn dám biện minh? Không phải thất trách là thất trách, sai là sai hay sao?! Hừ! Đám người này... đúng là vô dụng!
- Vậy sao bây giờ cậu còn đứng đây? Không mau điều tra xem tên kia đã đưa cô ấy đi đâu đi!
Cung Thời Niên không ngừng quát vào mặt anh vệ sĩ. Nhưng.. sao anh lại vô lí như thế? Rõ ràng là anh cứ hỏi chuyện vệ sĩ mãi, nếu bỏ đi không phải sẽ làm anh tức giận sao!?
- Dạ! Dạ! Chủ tịch! Tôi đi ngay đây!!
Anh vệ sĩ hấp tấp chạy đi! Cơ mà... cũng không hiểu sao một tên vệ sĩ vai dài, lưng rộng, luôn luôn lạnh lùng và cao cường về võ công lại có thể khom lưng, cúi đầu, khép nép sợ hãi trước mặt Cung Thời Niên như vậy! Trông... cũng thật mất mặt nhỉ?
- Vương Tề Mặc! Vương Tề Mặc! Sao lại là cậu ta chứ? Ha! Chắc là cậu ta đang nhân lúc tôi và Tự Ninh chia tay để tấn công trái tim cô ấy đây mà! Đê tiện thật!
Cung Thời Niên không ngừng tức giận vì có người đang lăm le cô người yêu cũ của mình! Ha ha ha! Anh là đang ghen vì cái gì vậy? Không lẽ.. đã chia tay nhưng anh vẫn muốn chiếm hữu vô hình và quản thúc cô sao? Chẳng lẽ... người từng bị anh "xơi" qua thì sẽ biến thành người phụ nữ của anh suốt đời!?
Hoặc nói cách khác!!
- Sao anh vẫn không có cách nào làm lơ em, không lo lắng cho em nữa vậy? Thậm chí... anh còn đang ghen!? Ha! Muốn bớt yêu em nữa, sao mà lại khó đến thế!!