Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 146



Ngồi trong xe, Tự Ninh cứ không ngừng thờ thẫn.

Anh ấy... bảo mình là người thích đi quyến rũ đàn ông, thèm khát đàn ông một cách dâm dục sao? Sao anh ấy có thể nói ra những lời đó chứ? Mình... cũng biết là anh ấy đang tức giận, nhưng mà... anh ấy cũng đâu thể xúc phạm mình đến độ này! hững lời nói đó làm cho tim mình.... đau quá!

Tự Ninh siết chặt tay, tự mình chịu nhưng cơn nghẹn ngào, xúc động từ con tim.

Vương Tề Mặc thấy cô không được thoải mái nên anh không nói gì, đợi đến lúc bầu không khí căng thẳng trong xe giảm bớt, cảm thấy cô có vẻ đã bình tĩnh hơn thì anh mới quay sang hỏi cô.

- Nhà em ở đâu vậy? Để anh.... đưa... em về!!

Nhưng không ngờ là Tự Ninh mệt quá nên đã ngủ thiếp đi mất rồi. Ấy vậy mà, cho dù là khi ngủ cô cũng không được thoải mái, đôi mày cứ không ngừng cau lại, có lẽ... cô đã thật sự bị tổn thương!

- Không sao đâu! Sao này... em đã có Vương Tề Mặc anh rồi! Anh sẽ bảo vệ em! Sẽ không để em làm tổn hại đến em đâu, dù là anh ta!

Tề Mặc thì thầm với một cô gái đang ngủ say sao? Rõ ràng là anh không có dũng khí để nói ra trước mặt Tự Ninh nên mới nhân cơ hội hiếm hoi này.

...----------------...

Vì không biết nhà mới thuê của Tự Ninh ở đâu nên anh chủ đành đưa cô về nhà riêng của mình.

Nhưng anh là ai chứ? Là một bác sĩ nên đừng lo lắng về chuyện anh sẽ lợi dụng cô trong lúc ngủ say. Và cũng vì... anh tôn trọng Tự Ninh nên sẽ không bao giờ làm thế khi không có sự cho phép của cô.

Vậy là anh bế cô ấy lên phòng của mình. Cẩn thận cởi giày và chu đáo đắp chăn cho cô.



Nhưng rồi... anh đã có chút không kìm lòng được mà tham lam.

Chỉ hôn trán một cái thì chắc không sao đâu nhỉ? Như vậy cũng đâu phải là hành vi đòi bại gì.

Rồi anh chậm rãi cúi đầu xuống hôn nhẹ vào trán của cô.

Nhưng là con người, hơn nữa là một người đàn ông, hôn trán thôi thì đau thoả mãn được họ. Bởi lòng thèm khát của họ là không đáy, có được rồi thì sẽ muốn hơn.

Ực!

Vương Tề Mặc nuốt nước bọt rồi dần dần ghé sát vào môi cô, anh nhẹ nhàng tiến tới....

- Ưm....

Nhưng không ngờ, Tự Ninh lại đột nhiên xoay người qua hướng anh, làm cho anh đứng tim, vội vàng đứng thẳng người dậy.

Cũng may... là cô ấy chưa tỉnh.

Anh thở dài một hơi bình tình lại rồi đưa ray lên vuốt tóc mái của mình, chỉ một chi tiết nhỏ thôi, nhưng cũng đủ biết lòng anh đang rối rắm.

Mình đang làm gì vậy không biết nữa! Sao lại... muốn hôn vào môi cô ấy rồi? Vương Tề Mặc ơi là Vương Tề Mặc, mày phải biết kiềm chế chứ! Lỡ đâu cô ấy tỉnh dậy rồi nghĩ xấu về mày thì sao?



Để bản thân không có những suy nghĩ điên rồ khi nhìn thấy cô nữa, anh liền vội vàng tắt đèn cà nhẹ nhàng bước ra khỏi căn phòng này.

Cạch!

Rồi anh đi sang phòng làm việc để nghĩ ngơi.

...----------------...

Lúc này, Cung Thời Niên lại đang ở trong phòng uống rượu.

Anh vốn đã không muốn như này nữa rồi, đáng lẽ, anh không hề muốn tìm đến rượu để giải sầu nhưng, hôm nay anh thật sự rất buồn và khó chịu ở trong lòng. Nên muốn uống một chút để giải khuây!

Cơ mà, mọi thứ lại nằm ngoài dự tính, không ngờ anh lại uống say. Ấy vậy mà còn là ở sân thượng mới chết chứ! Anh uống say đến mức không biết trời trăng mây nước gì, thế thì làm sao mà vào phòng ngủ được!

Nhưng, anh say xỉn, còn ngủ cả đêm trên sân thượng... vậy.. sẽ bệnh mất! Anh.... lạnh không biết quý trọng sức khoẻ của mình rồi!

Đã vậy, anh còn lo cho Tự Ninh, cứ không ngừng nói mớ!

- Tự Ninh! Em buồn lắm phải không? Anh xin lỗi!

- Chắc có lẽ... em đang rất đau lòng nhỉ? Anh thật sự xin lỗi, anh không có ý đó đâu!!

- Tự Ninh! Em đừng sợ anh! Anh chỉ là... quá nóng nảy! Vì em, sau này... anh sẽ không bao giờ vô lí và ăn nói điên rồ như thế nữa! anh xin lỗi em được không,Tự Ninh? Và xin em... hãy trở về bên anh đi được không? Em đừng ở bên hắn ta! Anh thật sự không thể chịu nổi cảm giác em bị người khác cướp đi! Anh cũng thật sự không thể thiếu em! Cái cảm giác đau khổ này... thật sự.... giống như chờ một người ngàn năm vậy! Vô vọng nhưng vẫn khi vọng!