Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 151



Cô đang làm gì cô ấy vậy Hạnh Nhung!!!

Hạnh Nhung?! Thì ra cái cô gái đang ức hiếp Tự Ninh tên là Hạnh Nhung!

- Tôi....

Cô ta nhanh chóng bổ tay ra khỏi cằm Tự Ninh và thu cái tay đáng sợ kia xuống, vẻ mặt có hơi lắm lét.

- Tốt nhất là cô hãy giải thích cho tôi đi!! Nếu không thì đừng trách tôi phạt nặng, cô làm ở đây lâu năm chắc cũng biết... tôi ghét xung đột nội bộ mà nhỉ?

Trưởng phòng từng bước từng bước tiếng đến gần.

- Tôi... trưởng phòng tôi chỉ.... Tại... cô ta có thái độ với đàn cho như tôi không tốt tôi mới làm vậy!!

Trưởng phòng Hàn nhìn chằm chằm Tự Ninh một lát rồi mới nhìn sang cô ta cất giọng trịch thượng...

- Vậy còn vết bẩn trên váy cô ấy và chiếc bánh pizza dưới sàn thì sao?

Cái này? Chiết tiệt! Sao trưởng phòng lại đến đây vào giờ này chứ? Cô ta... may mắn đến vậy?

- Tôi... tôi chỉ vô tình làm rơi lên váy cô ta thôi!! Phải không, Tự Ninh??

Cô ta trừng mắt vào Tự Ninh nhằm cảnh cáo.

Hôm nay là ngày đầu tiên Tự Ninh đến đây nên cô cũng không muốn làm lớn chuyện, hơn nữa, sau này còn ngày ngày đối mặt nhau, nếu.... mà cô mách lẻo với trưởng phòng thì không phải tự rước hoạ vào thân sao!? Nên... cô chỉ cắn răng rồi gật đầu cho qua.

- Ô! Vậy thì cô nên xin lỗi Tự Ninh mới đúng chứ? Sao là mắng nhiếc và còn... muốn đánh cô ấy? Không lẽ... đây mới là cách xin lỗi đúng? Ha! Chắc... hôm nay tôi nên học hỏi cách xin lỗi mới này của cô rồi!!

Trưởng phòng cười nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thật ra, trong lời nói của anh có chứa ẩn ý cảnh cáo. Và đôi mắt sâu thẳm sau cặp kính đó à một cái lệnh được ban xuống trong vô hình, hiểu và làm theo thì tốt, ngược lại, chỉ còn hình phạt đáng sợ đang chờ sẵn.

- À! Tự Ninh! Xin lỗi cô nha! Lúc nãy... tôi không hề cố ý đâu! Cô... sẽ không trách tôi chứ? Hay là... tôi mua một bộ váy khác đền cô nha!!

Cô ta cười cười, xin lỗi một cách vô cùng chân thành, khác với lúc nãy một trời một vực! Thật đúng chất trà xanh!

Sau một lúc mà Tự Ninh vẫn im im, lúc này, cô ta không giữ được nụ cười tươi tắn như lúc nãy nữa, hiện tại cô ta đang mất kiên nhẫn nghiến răng ken két, đặt tay lên vai Tự Ninh.

- Nha? Tha lỗi cho tôi nha!



Trông cái tay đó có vẻ nhẹ nhàng và như một lời cầu xin bình thường, nhưng, thật ra thì cô ta đang bấu vào vai của Tự Ninh. Nó... thật sự đau!!

- Đương nhiên rồi! Dù sao chị chỉ là bất cẩn, em có lí nào lại hờn dỗi chị vì điều này. Mà chị cũng không cần mua váy đền em đâu! Giặt là ra thôi mà!!

Trưởng phòng bắt đầu nhếch mép lên.

- Tôi cứ tưởng là xung đột nội bộ, nhưng nếu không có gì thì tốt, ai nấy vào chỗ ăn trưa rồi tiếp tục làm việc đi!!

- Còn Tự Ninh, cô hãy đến phòng tôi!

Cứ thế mà trưởng phòng bước đi như không có chuyện gì. Mặc dì... lòng anh hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Tự cũng thôi không cau có nữa, thở dài rồi cười gượng, đứng dậy phủi phủi váy rồi lẻo đẽo theo sau trưởng phòng Hàn.

...----------------...

Phòng làm việc của trưởng phòng Hàn Nhuệ.

- Trưởng phòng Hàn! Anh gọi tôi vào đây có việc gì giao phó sao?

Tự Ninh hớn hở vì tưởng mình đã có việc để làm, để bận rộn rồi, không cần phải nhìn sắc mặt của họ nữa.

- Váy của cô.... Hay là tôi mua giúp cô một bộ váy khác? Nó bẩn mất rồi!

Hả?

Mặt của trưởng phòng Hàn Nhuệ vẫn không có bất kì cảm xúc gì, nhưng... không phải giao việc sao? Váy cô.... có liên quan gì hả?

- À! Không cần đâu. Tôi có mang theo một bộ dự trữ, lát nữa sẽ thay sau, anh không cần để ý đến đâu. Tôi sẽ không luộm thuộm khiến văn phòng của chúng ta mất mặt đâu nên anh đừng lo.

Anh ta gật gật đầu rồi ồ một tiếng, sau đó...

- Cô ăn trưa chưa?

Hả???

Cái này... lại càng có liên quan gì?

- Vẫn... vẫn chưa. Nhưng sao thế ạ?



- À!!

Cô chợt hiểu ra gì đó.

- Tôi không sao, sẽ không ảnh hưởng đến công việc đâu, tôi khoẻ lắm, không ăn một bữa cũng có thể làm việc mà.

Nhưng, trưởng phòng anh lại khẽ xoay mặt cười. Nụ cười đó.... cộng thêm vẻ mặt điển trai... đẹp thật! Nhưng... sau anh ta lại cười... cô nói sai gì à?

Tự Ninh không hiểu gì, cũng ngượng cười cho bớt cái không khí gượng gạo vây quanh cô.

- Cô đúng là một lòng nghĩ đến công việc nhỉ? Nhưng... phải có ý đó! Chỉ tại lúc nãy... tôi mua thức ăn trưa có nhận được khuyến mãi *** *** **** ***. Nhưng... tôi thì chỉ có một mình, không bạn gái có ai để cho mà vứt đi thì tiếc nên... bữa ăn này... xem như tôi mượn của trời mời cô!

Thì ra trên đời này lại có thứ trùng hợp như vậy! Anh ta... cũng thật may mắn, sao lúc nãy Tự Ninh đi cả mấy tiệm mà không nhận được khuyến mãi nào??

- À! Cảm ơn nha! Vậy tôi không khách sáo!!

Tự Ninh đi đến nhận lấy hộp thức ăn và...

- Không còn việc gì, tôi ra ngoài nha?

- Ra ngoài? Đã sắp hết giờ nghỉ trưa rồi. Chẳng lẽ cô định ngồi đó ăn trong khi mọi người vẫn đang làm việc??

Hả? Nghe trưởng phòng nói vậy thì đúng là ngượng thật đó!

- Cô cứ ngồi đó ăn đi!

Hả!! Ngồi đây? Trước mặt trưởng phòng?

- Không... không làm phiền anh chứ??

Tự Ninh gãi gãi đầu, hơi xấu hổ.

- Không đâu! Cô cứ tự nhiên. Tôi là một người rất tập trung, cho dù cô có loạn loạn ở đây cũng không ảnh hưởng đến tôi làm việc đâu.

Vậy là... Tự Ninh cứ ngồi đó và ăn một cách... hơi khó thở.

Cô gái này mới vừa đi làm đã bị bắt nạt rồi! Nói là ngu ngốc thì cũng không đúng mà thông minh cũng không phải. Nhưng, trông thật sự rất đặc biệt! Cô gái tên Tự Ninh này... thật sự rất cố gắng, rất nhẫn nại, rất kiên trì và biết nhẫn nhịn, hơn nữa nhan sắc cũng không tệ, gần như là hoàn hảo! Mà chỉ có điều... còn hơi nhút nhát, sống ở thành phố này và làm việc ở Vương thị mà nhút nhát thì... có thể nói là phế vật. Thật đáng tiếc! Nhưng nếu... rèn luyện thêm cho cô ấy thì sao?