Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 155



Ngày hôm sau, Tự Ninh mang theo cái chân bị thương, khập khiễng đi đến công ty.

Từng bước chả cô đều đau nhói, nhưng... đây đã là gì? Vì... nó chỉ là bước khởi đầu, phía trước còn ngàn vạn sóng gió đang chờ cô. Nếu chỉ mới thế này mà cô đã cảm thấy khó và muốn từ bỏ rồi thì... nói thẳng là... Tự Ninh cô chết đi còn khoẻ hơn là sống vật vờ như thế này.

Tự Ninh cứ vậy mà cố gắng bước đi, cứ như... cô đang cố bước qua phong ba bão táp vậy... đột nhiên....

- Ui da!! Xin lỗi!

Không để ý, cô... đã đụng phải ai đó! Một đàn anh nào sao? Người anh ta cứng và vững chãi quá khiến cô bị u cả đầu.

- Chân cô... bị sao vậy!?

Cái giọng nói vô cảm, lạnh lùng này??

Tự Ninh lơ mơ ngẩn đầu lên.

- Là trưởng phòng Hàn sao?

Nhưng anh vẫn lạnh căm căm.

- Trả lời câu hỏi của tôi trước đi! Chân cô bị sao vậy??

Tự Ninh cười cười rồi trả lời cho có.

- Không sao đâu! Là do tôi bất cẩn!

Nhưng chưa gì thì trưởng phòng đã ngồi xuống kiểm tra chân cô, hơn nữa còn sờ vào khiến cô đau điếng.

- A! Đau! Trưởng phòng anh làm gì vậy!?

Tự Ninh hơi xấu hổ và ngượng ngùng, cô vén tóc lùi lại vài bước.

Thấy cô ấy có vẻ không thoải mải, trưởng phòng Hàn nhanh chóng đứng lên.

Rõ ràng là bị bỏng! Cô ấy làm gì mà bị bỏng ở chân, không những vậy còn có vết cắt!? Chắc chắn là do người khác làm, hèn gì hôm qua cái tên Vương Tề Mặc đó lại cáu gắt dò hỏi như vậy!? Cơ mà từ lúc nào? Mình chả biết gì cả!

Hàn Nhuệ vội vàng nắm lấy tay Tự Ninh và kéo cô lại gần mình, anh nhìn tay, nhìn mặt, nhìn khắp người cô một cách kì lạ.

Không bị thương ở những chỗ khác!

- Ai làm??

Ai làm gì cơ? Trưởng phòng đang nói gì? Tự Ninh không hiểu, tròn xoe mắt nhìn anh ta.



- Ý tôi là... ai đã làm chân cô thành ra như vậy!?

Tự Ninh vội vàng lắc đầu.

- Không! Không ai làm cả! Tôi đã bảo là do tôi bất cẩn rồi mà!!

Cái cô gái này! Nếu cứ im lặng chịu đựng một mình thế này thì mình làm sao mà bảo vệ cô ấy được? Làm sao mà ăn nói với cậu bạn Vương Tề Mặc kia?

Trưởng phòng Hàn không nói thêm gì! Anh vội vàng siết chặt cổ tay cô và kéo cô đi một cách vô lí.

- Này! Trưởng Phòng... anh!

- Cứ đi theo tôi là được! Không cần hỏi nhiều.

...----------------...

Anh ta cứ vậy mà kéo tay cô đi, đến trước cửa phòng thì anh tự động buông tay cô ra.

Tự Ninh khó hiểu bước vào theo sau trưởng phòng Hàn.

- Ủa! Sao người mới lại đi cùng trưởng phòng!?

- Chắc chỉ do trùng hợp thôi! Không có gì đâu!

Tự Ninh vừa bước vào thì đã có những ánh mắt kì lạ chĩa thẳng vào cô. Nhưng... tiếp vỗ tay bộp, bộp của trưởng phòng Hàn đã phân tán sự chú ý của họ.

- Tập trung đi! Tôi... có điều muốn nói. Cũng... là muốn nhắc nhở mọi người trong bộ phận kinh doanh của chúng ta. Không được nội bộ xung đột, càng không được châm chọc, tranh giành với nhau, nhất là người mới. Cũng vì Tự Ninh là người mới nên mọi người hãy giúp đỡ cô ấy nhiều hơn chứ không phải là ức hiếp hay là ỷ vào năng lực của mình mà khinh thường cô ấy!

Lời này... rõ ràng là hoàn toàn vì Tự Ninh mới được nói ra.

Nhưng... trưởng phòng Hàn có vẻ lộ liễu quá nên khiến mọi người hơi nghi ngờ, thắc mắc mà xì xầm bàn luận.

- Trưởng phòng lạnh lùng của chúng ta... hình như là rất quan tâm đến người mới!

- Ừ! Nhưng lạ thật, trưởng phòng Hàn trước giờ luôn vô cảm, lạnh lùng và nghiêm túc với công việc mà! Sao lại để ý đến cô ta làm gì!?

- Rõ ràng trưởng phòng của chúng ta được mệnh danh là "chúa khó tính nhất" của công ty mà! Nếu không có tài hay lơ là, lề mề thì sẽ được anh ấy sa thải không thương tiếc, không qua được cửa của anh ấy thì sẽ không bước vào bộ phận kinh doanh này được nhưng... bây giờ... là sao?!

- Nhớ năm trước, khi em mới vào đây làm cũng không được trưởng phòng ưu ái và lo lắng đến vậy! Ganh tị thật đó! Hay... đừng nói cô ấy thật sự là bạn gái của trưởng phòng Hà nha!

- Ê! Đúng ha! Coi chừng cô ta dùng quy tắc ngầm đi cửa sao đó!



- Ý là tình nhân đó hả?

- Không phải chứ!?

Cho dì mọi người có ồn ào, xì xầm bàn tán đến mức nào cũng không ảnh hưởng được đến Hàn Nhuệ. Anh dường như vô cảm với những lời nói xàm xí đó, cũng không có hứng để quan tâm đến làm chi.

Chợt, anh vô cảm quay sang nói vớ Tự Ninh bằng cái giọng hơi nội lực, có vẻ như ra lệnh khiến cho một người giật mình im phăng phắc.

- Chân cô đang đau, đừng có di chuyển nhiều, nếu để nó nặng hơn thì phiền lắm đấy!

Trong lời nói đó cứ như đang ẩn giấu cái ý sâu xa nào đó!

- Và hôm nay tôi sẽ giao công việc có mức đọ khó hơn cho cô! Giờ thì... vào chỗ ngồi đi! Chân cô đang đau... cũng không nên đứng nhiều!!

Hả!?

Tự Ninh cảm thấy mình sắp bị ngu luôn rồi! Cô... thật sự không hiểu gì cả? Tại sao trưởng phòng lại.... !??

- Dạ!!

Nhưng chắc... anh ta chỉ đang quan tâm đến cấp dưới của mình thôi! Không có gì là kì cục đâu nhỉ!?

Cô phớt lờ qua những suy nghĩ không đâu và vào chỗ ngồi của mình, ngoan ngoãn làm việc.

- Được rồi! Mọi người cứ làm việc đi! Tôi có việc, đi trước!

Hàn Nhuệ vừa nâng kính bước đi thì cả văn phòng đã bắt đầu làm ầm lên.

- Ê! Vậy là sao?

- Cô ấy là tình nhân hả?

- Nghe chẳng đáng tin gì cả! Trông cô ấy thuần khiết, e thẹn đáng yêu đến thế mà!

- Anh thì biết cái gì? Đó chỉ là vẻ ngoài giả tạo của cô ta mà thôi!

- Không phải chứ!?

- Hừ! Bởi vậy đàn ông mấy anh bị nét ngây thơ của mấy con ả điếm đó mê hoặc, dụ dỗ là phải rồi!

Nhưng... Tự Ninh không hề quan tâm, hiện tại đầu óc của cô chỉ đủ chỗ để dành cho công việc và tương lai. Cô không thiết tha thắc mắc đến những lời đồn thổi đó, cũng không cần biết nhân vật chính mà họ đang bàn luận là ai.

Cô chỉ biết... mình cần nên cố gắng hơn để tồn tại trong cái thành phố khắc nghiệt này!