Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 159



Trong lúc trở về công ty, lòng Tự Ninh cứ không ngừng bồn chồn, cô... thật sự đã bị lung lay bởi những lời nói mơ hồ của Cung Thời Niên.

- Thôi! Không nghĩ nữa! Không nghĩ nữa! Mình đã quyết định chấm dứt rồi! Đây là lựa chọn tốt nhất!

...----------------...

Còn bản cáo cáo chưa làm xong nên Tự Ninh nhanh chóng trở về công ty, bỏ qua luôn bữa ăn trưa.

Nhưng khi ngồi vào bàn làm việc, cô đã phát hiện.

- Sao... sao lại mất rồi! Bản báo cáo của mình! Rõ ràng... là mình nhớ mình đã lưu rồi mà! Không lẽ... mình nhớ sai?

Bây giờ đã là đầu giờ chiều rồi, mình sợ... sẽ không làm kịp để nộp đúng hẹn. Nhưng... nếu mình xin thêm ít thời gian và cố gắng thêm một chút thì... chắc là không vấn đề.

Tự Ninh nghĩ đến đây liền muốn đi tìm trưởng phòng Hàn để xin thêm ít thời gian. Miễn là không quá mười hai giờ khuya, chắc trưởng phòng sẽ đồng ý gia hạn.

Nhưng, cô còn chưa kịp rời khỏi cửa văn phòng...

- Tự Ninh! Cô đã nghỉ cả buổi sáng rồi mà giờ còn muốn đi đâu!?

Hạnh Nhung khoanh tay lại, nhìn cô một cách thật nghiêm nghị, nhưng xen lẫn trong đó còn có sự nham hiểm gì đó được ẩn giấu.

- Em....

Tự Ninh chưa nói được gì thì cô ta đã vội vàng phản ứng.

- Đừng nghĩ là cô được ưu ái! Ở đây thì ai cũng phải làm việc cả. Đừng có kiếm cớ mà chối bỏ công việc được giao. Cho dù không làm được những thứ to lớn nhưng ít ra cũng phải là một người có ích!

- Sai vặt được thì cũng là người có ích!

Vòng đi vòng lại, thì ra là cô ta đang muốn sai bảo Tự Ninh!



- Em rất vui khi được giúp chị. Nhưng em mong chị hãy nhờ vả người khác đi! Hiện tại em đang rất bận.

Tự Ninh trả lời cô ta bằng một gương mặt vô cảm và cánh giọng ẩn chứa đầy nội lực. Điều này khiến cho cô ta sôi máu, đanh thét nói.

- Bận? Ha! Sáng giờ cô đi đâu mà nói là bận?! Tôi đoán là cô tìm cớ để đi quyến rũ đàn ông thì có. Đừng nghĩ giả vờ ngây thơ thì tôi sẽ không nhìn ra cái loại người lẳng lơ như cô!!

- Hơn nữa, ai bảo là tôi muốn nhờ vả cô? Tôi... là đang muốn ra lệnh. Mà đã là ra lệnh thì... cho dù muốn hay không muốn cũng phải cố hết sức làm tốt.

Ánh mắt cô ta thật đáng sợ và hung dữ, nhưng hiện tại, cô không có thời gian để đôi co với cô ta. Cũng không muốn nhẫn nhị hay run rẩy sợ hãi. Cô... cố gắng để cho mối quan hệ công sở này được yên ổn, cố gắng bỏ qua hết thảy để mọi người cùng nhau làm việc thật tốt.

Nhưng, hiện tại??! Cô ta rõ ràng là đang bứt ép và dồn dập Tự Ninh cô! Mà bây giờ.. cô đâu còn là một công chúa kinh diễm thời phong kiến nữa, tại sao... phải tỏ ra khiêm nhường.

Lúc trước đấu đá ở chốn cung điện sa hoa được, thế tại sao bây giờ cô phải nhẫn nhịn những người hiện đại này?!

Tự Ninh phớt lờ cô ta... cứ vậy mà bỏ đi. Ấy vậy nhưng chưa đi được mấy bước thì cô đã bị kéo lại và... tát vào mặt một bạt tay.

- Á!

Theo cơn uất ức bị dồn nén bấy lâu, Tự Ninh nhanh chóng giơ tay lên, cô muốn tát lại cô ta gấp bội.. nhưng... không ngờ... lại bị một tên đàn ông nào đóng kéo ngã.

- Á!

Ngã một cú đau điếng, Tự Ninh còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn là ai thì đã nghe thấy giọng nói lạnh căm.

- Em yêu! Cô ta là con điếm nào mà lại muốn đánh em vậy? Phải rồi.... nếu không có anh... thì em không định đánh trả nhỉ? Đừng có hiền lạnh như vậy!

Hả? Rốt cuộc anh ta có đang hiểu cái tình hình trước mắt không vậy? Rốt cuộc thì ai đang ức hiếp ai đây?

Nhưng, anh ta... là tên nào?

Ồ! Em yêu? Có lẽ... là người yêu nhỉ?

- Ôi trời! Xem như cô ta gặp xui xẻo rồi! Đụng trúng giám đốc phòng kinh tế - bạn trai của chị Hạnh Nhung thì khó mà toàn thây!



Hả? Vậy là... Tự Ninh hiểu rồi! Cô ta - Hạnh Nhung hống hách như vậy, xem thường người khác như thế không phải chỉ vì cô ta là người lâu năm và có kinh nghiệm, tài năng ở công ty này, mà cô ta còn có một người đàn ông chống lưng! Còn là giám đốc phòng kinh tế!? Ha! Có bạn trai kiểu này... thì ngại gì không nhìn người khác bằng con mắt khing miệt.

- Anh yêu! Em không sao! Cô ấy là người mới nên khó tránh việc khó chịu khi bị người khác sai bảo. Nhưng anh đến đây để thăm em hả? Yêu anh ghê!

Anh ta bắt đầu nhăn nhó khó coi.

- Thì ra... là cô ta không chịu nghe lời sai bảo của em! Có người mới bất kính và hống hách với tiền bối như vậy sao?

Tự Ninh cắn răng, cô đứng dậy cúi đầu chào anh ta.

- Chào giám đốc! Mọi việc không như anh nghĩ đâu.

Cô... thật sự muốn đòi lại công bằng cho mình, dù biết là lấy trứng chọi đá.

- Không như tôi nghĩ? Đừng hòng giảo biện. Tôi đã nhìn thấy tất cả rồi! Không lẽ... việc cô muốn đánh Hạnh Nhung là giả hả?

Xem ra... anh ta thật sự... rất yêu cô ta! Hừ! Người như cô ta... luôn xem người khác như cỏ rác mà... cũng có được một người đàn ông như này sao? Quả là... ai cũng được tận hưởng tình yêu. Chỉ là... nó luôn khiến người khác trở nên ngu ngơ.

- Nếu giám đốc đã nói vậy thì tôi... cũng không biết nên nói gì!

Cô cứ vậy mà quay lưng bỏ đi, cơ mà.. liệu có dễ dàng?

- Khoan!!

Giọng anh ta lạnh lùng.

- Lúc nãy em muốn nhờ vả cô ta cái gì? Cứ kêu cô ta đi làm đi! Không sao! Có anh chống lưng cho em. Vã lại, người mới thì cần nên liệu tập nhiều vào... nếu không thì.... không xứng là người của Vương thị.

Nhưng đối với Hạnh Nhung thì vô cùng nhẹ nhàng và nâng niu.

Chỉ là... lần này... Tự Ninh cô... thật sự không thoát nổi rồi. Một người là tiền bối, một người là cấp trên, đắt tội thì công việc này của cô... có còn giữ được không?