Chiều đến, vẫn như thường lệ, Vương Tề Mặc lại đến đưa Tự Ninh về nhà!
- Em không sao chứ?!
"Không sao chứ" là ý gì?
- Em... em thì có sao được? Hôm nay sao anh kì lạ vậy, sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt lo lắng đó. Em đi làm vẫn như bình thường mà, đâu có mất miếng thịt nào!
Với sự thản nhiên và bình thường của Tự Ninh Tề Mặc không cảm thấy an tâm mà ngược lại còn thêm phần lo lắng.
- Hôm nay vị ông chủ lớn đó đã đến, em thật sự không sao sao? Anh ta không làm khó em chứ? Nếu em có vấn đề gì, có bất kì suy nghĩ lo âu, buồn bã gì thì có thể nói cho anh biết? Hãy mở lòng với anh, vì anh luôn sẵn sàng dang rộng đôi tay an ủi em! Anh cũng biết là em mạnh mẽ và rất có dũng khí. Nhưng lúc nào... em cảm thấy không ổn cũng có thể tìm đến anh!
Với sự chân thành của anh chàng Tề Mặc này, Tự Ninh vô cùng cảm kích cũng vô cùng biết ơn. Nhưng, có lẽ cô không thể mở lòng của mình ra vào lúc này được, vì... cô không có dũng khí nói ra rằng mình vẫn yêu anh ta. Bởi, sao cô có thể lộ điểm nhu nhược ra như vậy!
- Có lẽ em... không mạnh mẽ được như anh nói đâu! Phó Tự Ninh hoàn hảo trong mắt anh, vốn chưa từng và cũng không hề tồn tại!
Anh biết không, em quyết định mọi thứ cũng khá quyết đoán, suy nghĩ về mọi chuyện cũng khá chu toàn. Nhưng, trong tình yêu thì em lại rất rất nhu nhược và yếu mềm. Cũng là một cô gái vô cùng vô cùng để tâm đến cảm xúc của người khác. Em vốn.... không muốn tổn thương ai cả vì... chính em đã bị tổn thương rất nhiều.
- Tự Ninh à... Em...
Tề Mặc lo lắng cho Tự Ninh nên định nói gì đó, nhưng cô liền lên tiếng ngắt lời.
- Anh lo lái xe đi, đừng nói về chuyện này nữa, vì... em vẫn còn muốn sống lâu thêm một chút!
...----------------...
Tại công ty của Cung Thời Niên - phòng làm việc.
- Tên Vương Tề Mặc đó vẫn đưa đón cô ấy như cũ?
- Vâng, thưa Cung tổng!
- Được rồi, cậu ra ngoài trước đi!
Thấy sắt mặt của ông chủ mình có hơi âm u nên Cung Thời Niên vừa lên tiếng anh vệ sĩ đã vội vàng chuồn lẹ.
Cạch!
- Vương Tề Mặc? Cậu định dùng trò mưa dầm thấm lâu sao? Ha! Sẽ không có tác dụng đâu. Vì Tự Ninh cô ấy đã nói không muốn dính dáng đến những người trong giới thượng lưu.
- Như vậy cũng tốt! Cô ấy chắc có lẽ sẽ tìm được một người đàn ông dịu dàng và không có những rắc rối xung quanh, cứ vậy mà sống một cuộc sống hạnh phúc thì không còn gì bằng.
- Còn cậu! Vương Tề Mặc! Tôi nghĩ cậu nên bỏ cuộc sớm đi thì vừa!
Tuy Cung Thời Niên đã buông tay, nhưng vẫn luôn cử vệ sĩ theo bảo vệ Tự Ninh, và cũng vì thế nên anh có thể nắm rõ nhất cử nhất động của Tự Ninh, có thể biết cô đã từng giao tiếp với những người nào!
Vì thế, nên dạo gần đây anh cũng rất hay bực mình. Vương Tề Mặc sao có thể quan tâm Tự Ninh như vậy? Cơ mà không hiểu sao anh đã biết anh chàng con nhà giàu giả bác sĩ kia với Tự Ninh là không thể nhưng vẫn cứ không vui.
Đã không thể thành đôi mà cũng bực dọc, ghen tuông thì khi cô có được hạnh phúc thật sự bên một chàng trai bình thường anh có thật sự vui mà chúc phúc không đây?!
...----------------...
Ngày hôm sau. Tại công ty - Vương thị - Phòng làm việc của trưởng phòng kinh doanh - Hàn Nhuệ.
Cộc! Cộc! Cộc!
- Vào đi!!
- Trưởng phòng Hàn, anh gọi tôi có việc hì không?
Trưởng phòng nhanh chóng ngừng bút rồi ngẩng đầu lên nhìn Tự Ninh.
- Tự Ninh! Cô đến rồi à? Đến đây! Tôi có việc muốn bàn bạc với cô!!
Trông trưởng phòng có phần nghiêm túc!
- Có việc gì sao ạ?!
Tự Ninh nhẹ nhàn ngồi xuống, lòng có chút căng thẳng, không biết là việc gì.
- Hôm nay tôi phải đi công tác đột xuất...
- Đi công tác?!
- Cô đừng ngắt lời tôi! Đúng, hôm nay tôi phải đi công tác, một tiếng nữa tôi sẽ đi ngay. Nhưng tôi chợt nhớ ra chiều nay tôi còn có hợp đồng cần ký với nữ minh tinh Nhật Ánh về việc quảng bá hình tượng sản phẩm.
- Vì vậy... cô đi thay tôi đi có được không? Đi ký hợp đồng với cô minh tinh đó!!
Tự Ninh nghe xong liền giật thót mà từ chối, cô nghĩ mình không thể đảm nhận nổi trách nhiệm này! Lỡ như.. không ký được thì phải làm sao?!
- Không! Không! Không được đâu! Trưởng phòng hay là anh suy nghĩ lại đi! Tôi.. tôi thật sự không được! Hay là anh giao việc này lại cho chị Hạnh Nhung đi! Chị ấy nhất định sẽ làm tốt hơn tôi!
Nhìn thấy Tự Ninh hoảng loạn huơ tay huơ chân, còn luống cuống sợ hãi đến thế, Hàn Nhuệ cảm thấy đáng yêu đến mức không nhịn nổi phì cười?
- Phụt! Ha ha ha ha! Cô đâu cần làm căng như vậy! Chỉ là một nữ minh tinh thôi mà! Còn chẳng đáng yêu bằng cô!!
Ơ! Đây là lần đầu tiên Tự Ninh thấy trưởng phòng Hàn cười vui vẻ đến vậy.
Nụ cười của trưởng phòng thật đẹp. Rõ ràng cười lên trong anh ấy đẹp như vậy nhưng sao chẳng thấy anh ấy cười nhỉ?
Tự Ninh cứ vậy mà bị vẻ đẹp cuốn hút của Hàn Nhuệ mê hoặc. Cái vẻ đẹp trời cho đó không khỏi khiến cô há hốc, miệng.. cũng bắt đầu nhanh nhảu hơn não!
- Đáng yêu? Tôi?
Trưởng phòng chợt bừng tỉnh, anh có cảm giác ngượng ngùng nên ho vài cái để điều chỉnh lại.
- Khụ! Khụ! Tôi chỉ là thuận miệng nói vậy!
- Nhưng này! Hợp đồng này đã là của cô rồi, không nhưng nhị gì nữa! Bây giờ tôi phải đi chuẩn bị và sắp sếp ngay, không có thời gian để nói chuyện phím với cô đâu!!
Cạch!
Đừng vậy chứ, trưởng phòng, sao anh có thể nói giao việc là giao việc, đi là đi một mạch như vậy?
- Nhưng, khoan đã! Địa điểm hẹn là ở đâu? Thời gian? Sao trưởng phòng không nói với mình gì hết!!
Tự Ninh chợt nhớ, liền đuổi theo trưởng phòng để hỏi lại kĩ càng.