Tự Ninh biết chắc là anh đã hiểu sai ý cô nên không muốn nói thêm nữa. Cô không muốn.... mình và Tề Mặc mới có mối quan hệ chính thức thì đã có hiểu lầm.
- Ý em không phải như anh nghĩ đâu. Nhưng chúng ta dừng lại tại đây là được rồi, mỗi người lùi lại một bước đi, nếu không... cả hai đều không ai được cả. Hơn nữa, đã sắp đến giờ làm rồi, em đi trước đây.
Tự Ninh mở cửa xe, còn chưa kịp bước xuống thì Tề Mặc đã kéo tay cô lại, nhăn không cho cô xuống xe.
- Anh cũng không muốn truy cứu xem trong lời nói của em rốt cuộc là ý gì. Anh chỉ muốn... em hãy tin anh, anh nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em. Anh đã không còn là một chàng trai nổi loạn nữa rồi, đối với em.... anh rất thật lòng.
Tự Ninh thở dài vì cảm thấy mình không xứng với hai chữ "thật lòng" đó của Vương Tề Mặc, rồi cô quay sang hững hờ nói một câu.
- Em biết rồi!
Nhưng Tề Mặc vẫn chưa chịu buông tay cho cô đi.
- Anh... còn việc gì muốn nói với em nữa sao?
- Nếu em... không thích để cho mọi người thấy thì không cần gượng ép đâu..
Tự Ninh nhìn thấy Vương Tề Mặc ỉu xìu như thế nên cũng không đành lòng.
- Không sao đâu!
Rồi Tự Ninh một mạch bước xuống xe anh, tỏ ra lạnh lùng không quan tâm những ánh mắt xung quanh, cũng không màng đến hậu quả đang lấp ló phía trước.
Theo đó, giám đốc của Vương thị cũng xuống xe khiến cho mọi người ồ lên trầm trồ, ánh mắt có phần ngạc nhiên lẫn thắc mắc.
Trong đó... có một số người biết đến Tự Ninh, họ bắt đầu bàn luận sôi nổi.
- Không phải chứ? Cô ta đi cùng giám đốc?
- Ừ! Nghe nói cô ấy được giám đốc giới thiệu vào, không cần qua phỏng vấn luôn!
- Lúc trước có mấy người đồn đại cô ấy là tình nhân của giám đốc hay là bạn gái của trưởng phòng Hàn này nọ. Nhưng tôi thấy năng lực làm việc của cô ấy cũng tốt lắm, vô cùng chăm chỉ và nỗ lực.
- Nghe cô nói... thì cũng đúng, nhưng mà mới vào cô ta đã đắc tội với chị Hạnh Nhung rồi còn gì!
- Cơ mà không phải bây giờ quan hệ của họ rất tốt sao?!
- Nhưng cũng là nhờ giám đốc của chúng ta ra mặt đó thôi! Suy cho cùng... có con nhỏ Phó Tự Ninh này vốn đã có người chống lưng sẵn, cũng là đi cửa sau chứ không tốt đẹp gì!!?
Cuộc bàn luận này càng lúc càng ồn ào và có nhiều ý kiến được đưa ra hơn. Nhưng, mọi thứ chỉ mới là suy đoán, là lời nói đồn đại để cho những chị tám tụ tập chứ chưa có ý nghĩa xác thực.
Cơ mà cho dù là vậy, thì... lời đồn này cũng đã lan rộng ra khắp công ty rồi, cho dù đi đâu cũng có thể nghe được "công ty của chúng ta còn có người được chống lưng nữa hả?"
...----------------...
Cho dù đi đến đâu trong công ty, cho dù có gặp phải người nào, bấy giờ, Tự Ninh cũng phải giả câm, giả điếc không để ý đến bọn họ.
Bởi những lời nói vô căn cứ đó... cô càng để ý đến, càng quan tâm, càng né tránh thì mọi thứ sẽ càng tồi tệ và bẩn thỉu hơn nữa.
Nên... tập vô tâm chính là thứ vũ khí tốt nhất cho hiện tại.
Cơ mà cho dù có không quan tâm đến, nhưng nghe nhiều quá cũng sẽ cảm thấy khó chịu và nhứt đầu.
- Tự Ninh, những lời đồn về cô lại bắt đầu nổi lên rồi kìa! Cô không định giải quyết hay đính chính lại sao?
Được à! Nếu họ không tin, nếu trong đầu họ cứ đinh ninh những gì mà họ nghĩ là đúng thì có nói gì, làm gì, biện bạch như thế nào thì cũng chỉ là công cốc.
- Chị Hạnh Nhung, em hóng mát một chút cho thư giãn đầu óc đây! Em sẽ về ngay!!!
Cô đã không chịu được nữa nên liền nghĩ đến việc giải toả đầu óc bằng việc tránh xa thế giới ồn ào này..
- Này!!!
- Haiz! Tôi đã từng rất ghét cô... nhưng mà.. bây giờ nhìn lại thì những việc tôi làm trước kia thật ngu ngốc. Vì cô... cũng không đến mức đến ghét, càng không ảnh hưởng đến địa vị của tôi. Vã lại, tôi không ra tay thì sớm muộn gì cô cũng bị hạ gục vì những lời châm chọc, đồn thổi đó thôi! Cơ mà... tôi nghĩ... đây chưa chắc đã là lời đồn, phải không Tự Ninh!!
Hạnh Nhung vừa lẩm bẩm một mình vừa nhếch mép cười nham hiểm, trông không khác gì những mụ phù thủy độc ác trong phim, đáng sợ và tài năng!