Cứ nghĩ rằng Tự Ninh sẽ bị ngã một cú một đau, nhưng không ngờ.... đột nhiên lại có người bước nhanh đến đỡ lấy Tự Ninh.
Tự Ninh vẫn chưa kịp ngước mặt lên nhìn xem đó là ai thì anh ấy đã vội vàng kéo cô ra sau, bảo vệ cô.
- Cậu đang làm gì cô ấy vậy?
Đây... là tiếng của trưởng phòng!
- Trưởng phòng Hàn... sao anh... lại ở đây?!
Nhìn thấy trưởng phòng người đàn ông kia có hơi tái mặt.
- Tôi không ở đây thì làm sao biết được cậu đang giở trò đồi bại, quấy rối tình dục cô nhân viên nữ này!!
- Trưởng phòng! Anh nặng lời quá rồi! Tôi... tôi và cô ấy chỉ là đùa giỡn một xíu thôi, đâu đến mức như anh nói! Phải không Tự Ninh?
Anh ta vui vẻ hỏi Tự Ninh nhưng ánh mắt lại sắt lạnh vô cùng, rõ ràng là anh ta đang muốn đe doạ Tự Ninh, không cho cô nói sự thật.
Nhưng thế thì sao chứ? Tại sao cô phải sợ hãi mà bao biện cho kẻ xấu xa này.
- Việc mà anh đã làm thì nhất định sẽ có người biết, cho dù anh có hỏi tôi... cũng vô ích. Tôi không tha thứ cho hành động lần này của anh đâu.
Tự Ninh cố tỏ ra lạnh lùng nói với anh ta.
- Ha! Trưởng phòng, anh không cần thiết phải ra tay giúp đỡ cô ta đâu. Dù sao thì cô ta cũng chỉ là một ả tình nhân. Cô ta chỉ đang giả vờ lạc mềm buộc chặt mà thôi, không chừng, cô ta cũng đang có mưu kế quyến rũ anh đấy!
Dường như anh ta vẫn chưa cảm nhận được luồn sát khí từ Hàn Nhuệ toả ra.
Tuy anh đã giận dữ đến biết siết chặt tay thành nắm đám nhưng anh vẫn cố kiềm chế mà nở một nụ cười lạnh nhạt.
- Cậu là người mới chuyển đến chỗ tôi phải không? Thế thì hôm nay cậu không cần làm việc nữa đâu, cứ trực tiếp rời khỏi công ty là được. Hôm nay... cậu chính thức bị sa thải!
Cái gì? Không phải chứ? Sa thải?
- Trưởng phòng, tại sao chứ? Anh đang muốn trút giận vì cô ta? Có đáng không? Anh có biết tôi là ai không? Tôi vừa đi du học từ Mỹ về, là một nhân tài có học lực xuất chúng! Anh làm như vậy có biết là đã làm tổn thất đi một nhân tài có thể giúp công ty đi lên không? Anh hà tất phải vì một con điếm mà làm thế, cô ta cũng chỉ là thứ đồ chơi của đàn ông thôi mà!
Anh ta không cam tâm, tức giận quát lên, nhưng anh ta phát điên lên cũng là đương nhiên thôi, vì một người có học lực như anh ta được săn đón còn không hết làm gì có chuyện bị sa thải.
- Tại sao ư? Vì bộ phận kinh doanh của tôi không cần một người luôn cho mình là tài ba hơn người, không biết lượng sức. Hơn nữa... có cậu ở đây... tôi càng phải bận rộn lo lắng cho các nhân viên nữ, thế cậu nói xem... giữ cậu lại có lợi hay có hại đây tên dâm đãng!!?
Nói xong trưởng phòng Hàn nhanh chóng dẫn Tự Ninh đi, nhưng phát hiện ra chân Tự Ninh đang bất tiện, anh bèn bế cô luôn.
- Cô ta rốt cuộc là cái thá gì chứ? Không lẽ... cô ta là bạn gái anh?!
Anh ta tức giận đứng đó lẩm bẩm, vẫn không cách nào hiểu được, rốt cuộc trưởng phòng có bị ngu không mà lại đuổi việc anh ta!
...----------------...
Cạch!
Trưởng phòng cứ vậy mà bế Tự Ninh vào phòng làm việc của mình.
- Cảm ơn anh rất nhiều, trưởng phòng!!
Sau khi được trưởng phòng đặt xuống ghế, Tự Ninh đã vội vàng cảm ơn anh.
- Không cần khác sáo, sau này anh còn bảo vệ em dài dài, sẽ chăm sóc cho em thật chu đáo!
Đột nhiên trưởng phòng lại khom người xuống, hai tay bỏ vào túi quần, nhẹ nhàng nói với cô... như có ẩn ý gì đó, nhưng, Tự Ninh thì không quan tâm cho lắm vì sếp đòi lại công bằng cho cấp dưới của mình là chuyện bình thường, vã lại... tên kia.. hắn đúng là không nên ở lại công ty.
- Nhưng chân của em bị sao vậy?
Đột nhiên trưởng phòng lại ngồi xuống, tháo giày của Tự Ninh ra.
- Bị trật sao? Nếu đã bị trật rồi thì em nên ít đi lại. Chân sưng đỏ lên hết rồi nè! Em chẳng biết cẩn thận gì cả!!
Trưởng phòng cứ mân mê chân của cô như xót xa lắm vậy, khiến cho Tự Ninh cảm nhận được cái hì đó rất kì lạ.
Nhưng chưa kịp nghĩ ra đó là gì thì đã có tiếng gõ cửa!
Cộc! Cộc! Cộc!
- /Trưởng phòng! Tôi vào được chứ?/
- Được, cô cứ vào đi!!
Thoắt cái, trưởng phòng Hàn đã trở lại vẻ mặt lạnh lùng thường ngày mà quay về bàn làm việc!
Cạch!
- Đây là tài liệu mà anh cần xem qua.
Cô nhân viên đó trong lúc chờ đợi liền nhìn xung quanh, không ngờ lại chạm mắt với Tự Ninh.