Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 197



Ngày hôm sau, khi cô chuẩn bị đi làm thì lại có người đến chờ cô ở dưới khu chung cư.

Đó là một tên mặc quần áo đen, cả giày và kính cũng màu đen, anh ta đứng một cách nghiêm túc, gương mặt không hề có một tí cảm xúc nào. Có lẽ... là một tên vệ sĩ.

Và phía sau anh ta là một chiếc xe vô cùng sang trọng, nhìn thôi cũng biết là loại xe hạng sang, đắt đỏ chỉ có những người nhà giàu mới dám mua.

- Chào cô! Cô Phó, rất xin lỗi vì sự bất tiện này nhưng mong cô có thể hợp tác đi cùng chúng tôi. Ông chủ của tôi rất ít khi bỏ thời gian ra để nói chuyện với những người như cô nên xin cô hãy biết ơn vì điều này!

Anh ta nói vẻ vẻ mặt trang nghiêm, giọng nói thì vô cùng dữ tợn làm Tự Ninh không hiểu điều gì đang xảy ra và càng không biết được... rốt cuộc anh ta đang mời cô hay là... ép buộc cô phải đi theo nữa.

- Tôi... tôi tại sao phải đi theo anh chứ? Ông chủ của anh là ai? Tại sao lại muốn gặp tôi chứ?

Tự Ninh có phần sợ hãi, cô e dè và đề phòng lùi lại phía sau.

Nhưng rồi, người bên trong - cái người được gọi là ông chủ đó chợt hạ kính xe xuống, ông ta nhìn cô không nói gì, đầu tiên là nở nụ cười hơi nham hiểm mắng tên vệ sĩ kia.

- Cậu đang doạ nạt con gái nhà người ta sao? Như vậy thật là thô lỗ, bảo sao đến giờ vẫn còn độc thân.

Xong, ông ta nhẹ nhàng, lịch sự quay sang hỏi Tự Ninh.



- Tôi có thể cùng cô nói chuyện một chú chứ? Sẽ không tốn quá nhiều thời gian của cô đâu.

Đột nhiên, nghe giọng nói của ông ta, Tự Ninh mang máng nhớ ra gì đó. Hình như là đã nghe cái giọng này ở đâu rồi.

- Tôi và ông có quen biết sao? Vã lại, ông rốt cuộc là muốn nói gì với tôi?

Tự Ninh vẫn không ngừng đề phòng ông ta, ý là không muốn lên xe.

- Nhìn tôi như vầy trông xấu xa lắm sao? Một ông chủ lớn như tôi... cũng đâu cần đi gạt người hay cướp sắc. Tôi đơn thuần chỉ muốn cùng cô nói về một vài chuyện thôi. Thật ra... tôi là ba của Vương Tề Mặc, cô chắc cũng có nghe về tôi chứ?!

Ba của Vương Tề Mặc? Hèn gì nghe giọng lại quen như vậy! Nhưng... tại sao ba của anh ấy lại đến tìm cô, không lẽ lại sắp có chuyện gì xảy ra?

- Vậy.... được.

Tự Ninh cứ thế mà tin tưởng lên xe ông ta, nhưng từ khi lên xe Tự Ninh đã im lặng không nói gì, ngay cả cử động hay cục cựa cô cũng không dám. Có lẽ khi biết ông ta là ba của Tề Mặc thì cô đã bắt đầu lo lắng.

Tới khi đã ngồi trong một quán cà phê, tay cô càng toát ra nhiều mồ hôi lạnh hơn nữa.

Không phải cô lo lắng vì đó là ba của bạn trai mà là vì... cô sợ họ đã biết được mối quan hệ giữa cô và Tề Mặc. Không những vậy, nếu họ còn biết được cô đang lợi dụng con trai của họ thì phải làm sao?

- Cô hãy chia tay với Tề Mặc đi??



- Vâng???

Tự Ninh vô cùng bất ngờ với sự mở lời của chủ tịch Vương thị.

Chia tay? Vì sao?!

Tuy Tự Ninh biết và chắc chắn mối quan hệ này sẽ có ngày đổ vỡ, nhưng đó là do vấn đề của hai người họ chứ không phải là tác động từ người khác. Nếu vậy thì... lí do mà ba Tề Mặc muốn họ chia tay là gì? Cô cần lí do!

- Vậy là... bác đã biết mối quan hệ của bọn con??!

- Đúng vậy, và tôi không thích cũng sẽ không chấp nhận mối quan hệ này.

Sự thanh lịch của ông ta vẫn như ban đầu nhưng... bây giờ ông ta thật đáng sợ, cái khí chất của một vị CEO trong ông ta đang bắt đầu bùng nổ và ông ta... dường như đang lệnh cho Tự Ninh, cô chỉ có thể chọn làm theo hoặc là... nghe lời.. ở đây không có quyền cho cô nói chữ "không".

Nhưng không thích? Không chấp nhận? Đó chính là lí do?

- Bác có thể nói rõ hơn không ạ? Con và bác chỉ gặp nhau lần này là lần đầu tiên. Không lẽ trước đó con đã từng đắc tội bác sao? Tại sao bác lại không thích con và con trai bác có mối quan hệ yêu đương?!

Cứ như lòng tự tôn trong cô đang bị giẫm đạp, cô không ngừng líu lo hỏi thêm làm cho vị CEO này phải thở dài mất kiên nhẫn. Ông ta lười biếng không muốn trả lời, ra hiệu cho tên vệ sĩ kia nói thay.