Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 20



Quyết định rồi, không nên do dự thêm nữa, cô đã thật sự rất mệt rồi. Nếu chết là sự giải thoát thì không phải dứt khoát một chút sẽ tốt hơn sao?

Roẹt!

Một đường đỏ dài trên cánh tay, cô từ từ ngồi bệt xuống nền nhà lạnh lẽo.

Máu đỏ bắt đầu nhuộm lên sàn nhà, giọng cười giễu cợt bắt đầu vang lên.

- Ha ha ha!

Cô tự cười bản thân mình.

Nụ cười này lẫn lộn vui buồn khiến người ta không cách nào phân biệt được.

Cuối cùng thì cũng có thể chết rồi. Thứ đón chờ mình sẽ là cánh cửa của thiên đường hay địa ngục đây?

Cơ thể của Tự Ninh đã bắt đầu buông xuông mà nằm trên nền nhà, không vướn bận, không buồn phiền hay yêu hận lẫn lộn nữa. Lần này cô có thể chết một cách thanh thản và mãn nguyện rồi.

Mắt đã dần nhắm lại, bây giờ cô chỉ chờ được chết nữa thôi.

Nhưng......

Tiếng la hét, lo lắng không hiểu sao lại vang bên tai cô. Vẫn còn ý thức, cô vẫn còn nghe thấy, đó... là tiếng của dì Mai sao?

- Phó Tự Ninh!! Cô sao vậy? Sao lại thành ra nông nỗi này? Nhanh lên, người đâu rồi? Mau gọi cho cấp cứu đi!

Hết tiếng la hét hỗn loạn rồi đến tiếng xe cấp cứu.

Đừng cứu tôi! Làm ơn đi! Xin đừng cứu sống tôi!!

Dần dần, Phó Tự Ninh đã chìm vào cơn hôn mê sâu.

...----------------...



Ở công ty, Cung Thời Niên cứ cảm thấy rạo rực trong lòng, mí mắt cứ giật liên hồi, không biết là có chuyện gì.

Rầm!

Bỗng anh lại đầm bàn khó chịu.

- Rốt cuộc là hôm nay mình bị sao vậy nè! Trong lòng cứ mãi không yên!!

Vò đầu bứt tai không hiểu lí do...

Reng! Reng! Reng!

Tiếng điện thoại bàn vang lên, do anh đang bực mình nên lười bắt mát, anh cứ tưởng là chuyện công việc.

Reng! Reng!

Tắt rồi lại vang lên một lần nữa, anh đành phải nhấc máy, nhưng với giọng điệu bực dọc để cảnh báo.

Nhưng đầu dây bên kia khá ồn ào và hoảng loạn, có thể nghe rõ cả tiếng thở dốc.

- Có chuyện gì?

- Ông chủ? Không xong rồi, không.... không xong rồi, ở nhà... ở nhà có chuyện rồi....

Lời nói cứ được lập lại khiến Cung Thời Niên mất kiên nhẫn.

Anh nghiến răng ken két định quát lên thì....

- Phó Tự Ninh, hôm nay cô ấy đã cắt tay tự tử.

- Cái gì?

Anh hoảng đến mức đứng bậc dậy, ngay lập tức anh liền cúp máy và đi ra ngoài.



...----------------...

- Hộc... hộc .. Phó... Phó Tự Ninh cô ấy thế nào rồi?

Có thể nghe rõ hơi thở hổn hểnh của Cung Thời Niên và gương mặt đầy lo lắng đó. Chưa bao giờ dì Mai thấy anh quan tâm cô gái nào như vậy cả.

Vả.... sợ hãi đến như vậy, một người điềm tĩnh và hiển nhiên như anh lại gấp gáp đến như thế. Lúc nãy dưới thang máy đã chật kín, rất đông người nên Cung Thời Niên đã đi thang bộ, anh cấp tốc mà chạy từ tầng mộtnleen tầng chín. Như vậy là đã biết anh lo lắng cho cô đến mức nào rồi.

Nhưng tại sao lại như vậy? Ồ! Việc này thì ngay cả anh cũng chưa kịp suy nghĩ là tại sao!

- Bác sĩ vẫn còn chưa ra.

Lời nói của dì Mai đã không còn hoảng loạn như lúc nãy nữa, đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cuối cùng thì bác sĩ cũng đã ra.

- Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?

Cung Thời Niên vội vàng chạy đến phía bác sĩ.

- Anh là gì của bệnh nhân?

Im lặng một lúc, anh như bị đứng hình với câu hỏi này.

Ai? Anh là gì của cô đây? Người đang chịu trách nhiệm với cô? Người đã làm tình cới cô một đêm?

- Tôi là chồng cô ấy.

Ôi! Hả? Chồng? Anh nói câu này cũng dứt khoát quá rồi, còn khiến cho dì Mai đứng bên cạnh cũng phải giật mình nữa là đằng khác.

- Được rồi, vợ anh đã không sao rồi, cô ấy đã qua cơn nguy kịch, bây giờ anh theo tôi làm thủ tục nhập viện cho cô ấy. Cô ấy cần phải tịnh dưỡng và theo dõi thêm.

Chồng à? Làm chồng kiểu gì mà lại để cho vợ mình tự tử vậy? Trông anh ta mặc vest cũng lịch sự lắm mà, còn... đẹp trai, sáng sủa như vầy nữa. Bởi vậy không thể nhìn vào vẻ bề ngoài được.