Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 207



Ngồi một đêm khóc lóc, khó chịu ở ghế sofa, sáng dậy thì mới biết là một đã ngủ thiếp đi mà không hay.

Cô bắt đầu đứng lên rồi bước đến tủ lấy lấy ra một chai nước khoáng, nhớ lại một chút thì.... Ồ! Hình như chân của cô đã đã hơn nhiều rồi, không còn đau như hôm qua nữa, chí ít có thể đi nhanh nhẹn hơn.

Nủa tiếng sau, Tự Ninh với tâm trạng buồn bã mở cửa bước ra ngoài, nhưng vừa hé cửa ra thì cô đã phát ngơ.

Một khối người đứng ở bên ngoài! Là phóng viên và những người hàng xóm ở đây??! Họ tại sao lại đứng tập trung hết ở trước của nhà của Tự Ninh!!

Bọn họ vừa thấy cô thì đã ào ào xô đẩy lấn tới còn Tự Ninh thì giật thốt cả mình nhanh chóng đóng rầm cửa lại. Cô như vẫn chưa hiểu chuyện gì, lùi về phía sau vài bước rồi chạy nhanh vào phòng.

Hé rèm của sổ ở phòng ra, cô thấy có hàng loạt nhungex chiếc xe lớn nhỏ đang đậu bên dưới? Là... chờ cô sao?? Bọn họ..?

- Là chuyện gì đang xảy ra voies mình vậy? Mình đây phải là diễn viên hay minh tinh đang nổi!!

Tự Ninh khó hiểu ngồi lên giường, tâm trạng đã khó chịu bây giờ lại càng khó hiểu hơn.

...----------------...

Còn ở bên phía Vương gia.

Hôm qua sau khi Tự Ninh rời khỏi bữa tiệc thì anh đã vô cùng buốt giá con tim, thoát ra được khỏi bàn tay của nhungex tên vệ sĩ đáng ghét, anh đã không hẹn mà gặp với rượu bia.



Đàn ông mà, buồn vui gì cũng tìm đến bia rượu để tâm sự, giải bày. Đến khi say bí tỉ thì lại hét lớn những nỗi buồn trong lòng của mình ra gây phiền nhiễu đến người không liên quan.

Cũng vì say xỉn mà tối qua anh còn xuýt đánh nhau, nhưng may là người của nhà họ Vương đã đến kịp thời... nếu không thì hậu quả sẽ khôn lường.

Haiz!! Cơ mà... trong lòng đang u uất không vui, sáng dậy vừa bước xuống lầu đã bị ông Vương mắng thì sao mà chịu nổi.

- Mày dậy rồi đó hả thằng trời đánh?? Hôm qua mày đã làm gì vậy? Vậy đã bôi tro trát trấu vào danh tiếng của Vương thị, mày đã tạt một xô nước dơ bẩn vào mặt tao đó mày có biết không hả?

- Bây giờ tao hỏi thật mày đó con! Mày điên rồi gay là do cái con ả đó đã cho mày ăn bùa? Hừ! Cái đồ vô tích sự!! Mọi chuyện đã thành ra thế này rồi, tao xem mày còn yêu với yêu được bao lâu nữa!!

Vương Tề Mặc im lặng không nói gì, hờ hững vô cùng, khiến ngay cả mẹ và anh trai của anh ngồi đó cũng thấy khó chịu.

- Mày là thái độ gì đó hả??

Vương phu nhân thấy ông vô cùng phẫn nộ nên liền can ngăn.

- Ông đừng tức, có gì từ từ nói cho con nó hiểu!

Ông tức giận hét lên.

- Nó không hiểu sao? Nó là đang cố tình chống đối tôi! Cũng tại bà chiều nó mên nó mới không xem tôi ra gì đây này!!

Anh hai của Tề Mặc - Vương Trạch nhìn yình hình trước mắt một cách bình tĩnh rồi mở TV lên.



- /Hiện tại chúng tôi đang đứng ở trước nhà thuê của cô gái gây xôn xao tối qua, cô gái được nhị thiếu gia của Vuong thị tỏ tình và bị Cung tổng hôn một cắch đắm đuối! Cô ấy là ai? Theo thông tin chúng tôi tìm hiểu được thì cô ấy là một cô nhi tên là Phó Tự Ninh, cô ấy từng là thư ký của Cung tổng và cũng từng được nhị thiếu gia của nhà họ Vương nâng đỡ, cho cô ấy đi bằng của sau để được vào công ty làm việc./

- /Ở tình hình hiện tại thì mọi người đang rất bức xúc với cô gái "trà xanh" có quan hệ bất chính với hai "anh chàng giàu sang". Mọi người cho rằng cô ấy là một người không có liêm sĩ và có bộ mặt dối trá, giả tạo bởi..... dám "ôm chân" của hai người đàn ông như thế! Và tôi cũng không hiểu, không lẽ... cô ấy không biết sợ là gì? Còn hai soái ca kia có biết không? Nếu biết thì tại sao họ vẫn chấp nhận bị cô ta vờn trong lòng bàn tay??/

-/Những câu hỏi này vẫn chưa có câu trả lời từ ba phía, và cô gái đột nhiên biến thành tâm điểm này cũng chưa hề lộ mặt!/

Vương Tề Mặc nghe xong bỗng chốc hoá thành tượng đá, anh có chút run lên, mặt hơi tím.

- Em thấy sao hả? Chuyện này... em muốn nó kết thúc như thế nào đây? Em thật sự yêu cô ta??

- Vâng! Cho dù em yêu cô ta thì đã sao? Cô ta không yêu em và quan trọng hơn. Là em đã không bảo vệ được còn làm cô ta bị liên lụy!! Liên lụy cả... gia đình mình!!

- Ha! Nghĩ lại... em có thấy mình ngu ngốc lắm không? Đã bị phụ nữ vắt mũi còn bị lâm vào cảnh khốn đốn, chật vật! Thật tội nghiệp em trai của tôi!!

Nghe xong những lời của anh mình, Tề Mặc có cảm giác gì đó đau nhói ở tim.

Mình đã thật sự liên lụy đến cô ấy? Không! Nếu không có Cung Thời Niên thì mọi chuyện sẽ không thành ra như thế này!! Nhưng... cô ấy là vì Cung Thời Niên nên mới muốn chia tay với mình? Em ấy vẫn còn qua lại với anh ta nhưng... không hề nói cho mình biết! Cảm giác như mònh đang bị lừa dối, đang bị điều khiển giống như một tên ngốc vậy!! Mình cứ tưởng em ấy chỉ đang còn vương vấn hắn, nếu mình chân thành thì sớm muộn cũng có thể thay thế anh ta, cơ mà... bây giờ... ? Không lẽ... lúc em đồng ý với anh chỉ là một lời giả dối thôi sao? Không! Mình phải hỏi cô ấy rõ ràng! Chắc chắn... chỉ là hiểu lầm! Tự Ninh sẽ không lừa dối mình như thế đâu... mình không tin cô ấy lại không có chút run động nào với mình!!

- Em định đi gặp cô ta sao? Ha ha ha! Em bị ngốc à!!!? Ở dưới nhà có tất nhiều phóng viên đang chờ em, em nghĩ em có thể đi sao? Em nên nói gì, giải thích với họ ra sao? Em có suy nghĩ chưa? Em định nói em yêu cô ấy thật lòng sao? Hừ! Thật là một kẻ si tình ngu ngốc!!!

Vương Tề Mặc bỗng khựng lại, anh đứng như trời tròng, buồn bã mà hiểu ra được.. lực bất tòng tâm là như thế nào! Muốn nhừn lại không thể làm, cảm giác khó chiuj, ảm đạm đến đáng sợ này... đúng là đang ép người ta điên lên mà.