Trong lúc rảnh rỗi, Tự Ninh buồn chán nên đã lên mạng độc những bình luận về mình. Nhưng không ngờ... nó càng khiến tâm trạng cô thêm tuột dốc vì... nó điều là những bình luận ác ý, không hay. Ha! Có thể nói... muốn tìm một bình luận tốt về cô cũng không có.
Đúng lúc đó, bên ngoài ban công bỗng dưng vang lên tiếng ù ù lớn của máy bay trực thăng.
Càng lúc càng gần...
Tự Ninh nhanh chóng để điện thoại xuống sofa rồi bước ra ban công, không ngờ....
- Cung Thời Niên!!?
Không những Tự Ninh giật mình mà tất cả những phóng viên ở dưới cũng sững sốt. Bọn họ nhanh chóng chụp những bức hình đáng giá này ngay lập tức.
- Sao anh lại đến đây? Anh... anh không sợ mang tai tiếng sao??
Cung Thời Niên không nói gì, hất tay ra lệnh cho trực thăng bay đi rồi nhếch mép kéo Tự Ninh vào trong.
- Em nghĩ anh sợ sao??
Cung Thời Niên thoải mái ngồi xuống sofa một cách tự nhiên không khác gì nhà của mình.
- Em đang làm gì vậy??!
Thời Niên vừa mở miệng hỏi Tự Ninh thì anh liền liếc thấy chiếc điện thoại trên sofa. Lúc này, anh chợt nheo mắt lại lạnh lùng.
- Em đừng đọc những thứ vớ vẩn này nữa! Thật nhạt nhẽo!
Tự Ninh chỉ thở dài chứ không nói, song, cô ngồi đối diện anh.
- Ờ mà... nhà em... nhỏ thật đấy!! Sao em có thể sống được vậy??
Gì đây? Cái người đàn ông giàu có này... đang bắt đầu soi mói cuộc sống của cô sao?
- Tôi không hề mời anh đến đây, nếu thấy khó chịu thì đi mau giùm một cái.
Ồ! Hôm nay Tự Ninh ăn nói ghê thật, chắc là đang rất bực mình. Nhưng thay gì buồn bã vì những cái bình luận đáng ghét đó thì tức giận vì anh còn tốt hơn.
- Anh sợ em ở nhà một mình nghĩ ngợi bậy bạ nên mới đến đây! Anh lo lắng cho em như vậy mà em còn không hài lòng? Chả lẽ... em đang đợi một người khác? Vương Tề Mặc? Ha! Chắc bây giờ hắn đến thì em vui lắm nhỉ? Nhưng thật đáng tiếc... hắn ta không có bản lĩnh để đến đây đâu.
Những lời châm chọc của Cung Thời Niên hiện tại chẳng còn là gì đối với cô nữa rồi, vì... có lẽ cô đã quen với sự khinh thường này. Mà cũng không hiểu tại sao... khi cô đọc những cái bình luận đó xong thì... bỗng nhiên cô lại cảm thấy mạnh mẽ hơn, muốn thay đổi bản thân trở nên lạnh lùng hơn nữa.
- Anh nói sao thì cứ cho là vậy đi!!
Ha! Nói sao thì cho là vậy? Hừ! Con thỏ này... đang không quan tâm mình?
- Phải rồi, anh đang là khách đấy! Em không định mời nước anh sao?
Tự Ninh bĩu môi.
- Anh là vị khách không mời mà đến, không đuổi anh là may rồi. Nên... muốn uống nước thì anh tự đi mà lấy đi!!
Nói xong, Tự Ninh vội vàng đứng dậy. Nhưng vì quá vội vàng nên cô không giữ được thăng bằng...
Cung Thời Niên là một người phản ứng rất nhanh nên liền với tay đến đỡ cô, nhưng... anh cũng mất thăng bằng, cuối cùng... hai người đều bị ngã.
- Á!!
Cơ mà... Thời Niên không có vẻ gì là khó chịu, ngược lại còn vui vẻ vì... Tự Ninh đã ngã vào lòng anh.
- Em bất cẩn thật đấy!!
Cứ ngỡ khi mắt chạm mắt thì tim cô sẽ đập loạn nhưng... khi cô nhìn thấy cái nụ cười khoái chí đó thì... bỗng nhiên lại bị tuột cảm xúc.
- Đừng nhìn anh bằng ánh mắt sắt bén đó chứ cô gái! Em không định đứng dậy à!!
Tự Ninh nghiến răng nhanh chóng đứng lên nhưng... chân bỗng nhiên lại nhói lên khiến cô lại ngã xuống.
- Anh biết... em quyến luyến anh mà!!
Ha! Cái tên bệnh hoạn thích tự luyến này đúng là đáng ghét mà.
Tự Ninh tức giận, cô lại định đứng lên, nhưng chưa gì thì Cung Thời Niên đã ngồi bật dậy kéo cô lại rồi ôm chầm lấy cô khiến cô bất ngờ.
- Em đừng lo lắng gì cả, anh sẽ bảo vệ em, nhất định sẽ bảo vệ em tốt hơn hắn ta.
Cái giọng nói ấm áp, dịu dàng này đúng là dễ dàng khiến người ta lụi tim mà!
- Anh không cần thiết phải....
Tự Ninh định nói rằng "anh không cần thiết phải quan tâm tôi như vậy, chúng ta đã không còn quan hệ. Vã lại, vì tôi, không đáng". Nhưng còn chưa kịp nói hết lời thì anh đã dùng ánh mắt quan tâm vô đối để chặn họng cô.
- Cái gì mà không cần thiết chứ? Đối với anh, em là tất cả... nên vì em là xứng đáng!
Thế sao? Cô là tất cả? Ha! Nhưng không phải vừa chia tay cô thì anh đã có nữ minh tinh làm tình nhân rồi à?!
- Anh đừng nói vậy, tôi không nhận nổi đâu!!
Tự Ninh vội vã thoát khỏi bàn tay anh rồi đứng dậy.
- Em... đừng lạnh lùng với anh như vậy được không? Anh... rất đau lòng đấy!!
Lời của Thời Niên như đang khẩn cầu. Tự Ninh có chút dao động nhưng vẫn cố tỏ ra không quan tâm.
- Anh cũng đừng nói những lời như vậy nữa! Phó viên vẫn còn đang ở ngoài cửa đấy! À, mà cũng nhờ anh đến nên phóng viên mới càng lúc càng đông, thế nên... tôi nghĩ anh nên đi ra khỏi nhà tôi sớm đi!!
Nói xong, Tự Ninh đi vào phòng đóng cửa lại một cái rầm!