Tối hôm đó, Tự Ninh trở về với một tâm trạng vô cùng vui vẻ và phấn khởi vì... từ giờ cô đã không còn thất nghiệp nữa.
Và điều khiến cô vui nhất bây giờ đó là... mình không những đã tìm được một công việc tốt mà còn tìm được một ông chủ tốt và một không guan làm việc vô cùng thoải mái, không có tranh giành, không có đấu đã cũng không có những lời dị nghị, những ánh mắt khinh miệt.
- Từ giờ mình có thể làm việc thoải mái mà không cần nhìn đến sắc mặt của người khác nữa rồi.
Cũng vì quá phấn khích nên tối đó cô đã độc ngay quyển ghi chép mà ông chủ Thân đưa cho mình.
Bình thường Tự Ninh cũng rất thích cây xanh nên cô liền bị cuốn hút vào đó, chăm chú đến mức quên bén thời gian, đến mức... cô đã ngủ thiếp đi lúc nào mà không hay.
...----------------...
Cũng vì thế mà đương nhiên...
- A!! Chết rồi! Tối qua mình quên đặt báo thức mất tiêu rồi!! Không xong rồi!! Aiza! Nhưng sao tối qua mình lại ngủ quên chứ!! Hu hu hu!!
... cô đã dậy trễ.
Vì đã muộn mất rồi, thời gian không còn bao nhiêu nữa nên cô chỉ mặc vội bộ đồng phục rồi nhanh chóng tết tóc gọn gàng lại.
- Chết rồi, không còn thời gian nữa rồi!!
Đã trễ lắm rồi nên Tự Ninh vội không trang điểm, bất chấp để mặt mộc đi làm luôn.
- Cái túi xách của mình đâu mất rồi nhỉ!!
Xong, cô cứ vậy mà với lấy chiếc túi xách rồi chạy như bay.
...----------------...
Cuối cùng cô cũng đã đến tiệm hoa, nhưng... trễ mười phút mất rồi, ngày đầu tiên đi làm mà đã thế này. Tự Ninh thật sự cảm thấy cô lỗi, cô khép nép bước đến trước mặt ông chủ Thân.
- Ông chủ!! Tôi thật sự xin lỗi! Vô cùng xin lỗi anh!! Ngày đầu tiên đi làm mà tôi đã đến trễ rồi! Tôi....
Cô vô cùng lo lắng và căng thẳng, cô cũng biết là mình đáng trách nhưng... với tâm lí bình thường, cô... vẫn sợ bị trách mắng.
- Haiz! Không sao đâu! Tôi cũng đâu trách cô. Không cần căng thẳng.
Hả??! Anh này thật sự không cảm thấy khó chịu với cô chút nào??
- Hôm nay tôi gấp quá nên.... Có phải tôi trông luộm thuộm lắm không? Thế này có ảnh hưởng đến tiệm của anh không??!
Ông chủ tiệm nhìn cô từ trên xuống dưới rồi lắc đầu cười.
- Không đâu, tôi thấy không hề luộm thuộm, ngược lại còn đáng yêu nữa là đằng khác!!
Đáng yêu?? Tự Ninh cũng muốn nhận lời khen này lắm, nhưng, cô không cách nào tin tưởng được. Rõ ràng là cô chỉ để mặt mộc, tóc cũng chỉ tết gọn bình thường, đáng yêu chỗ nào chứ, cô cảm thấy... là xấu xí mới đúng!
- Được rồi, cô đi làm việc đi, hãy làm quen với mọi người, có gì không hiểu, không rõ thì có thể nhờ mọi người giúp, không thì hỏi tôi cũng được.
Ui cha! Làm quen sao? Bọn họ... sẽ không ghét Tự Ninh mà cô lập cô chứ?!
Tự Ninh vốn là một người không giỏi làm quen hay bắt chuyện với người khác, bây giờ lại thêm những tai tiếng nên... cô càng khép nép khi nói chuyện với người khác hơn.
Tuy hiện tại cô đã không quan tâm đến cảm nhận của người khác về cô, nhưng nói thì cũng chỉ nói vậy, chứ ai mà không buồn, không khó chịu khi bị người khác hiểu lầm và ghét bỏ chứ.
- À! Xin chào! Tôi tên là Phó Tự Ninh! Tôi là người mới, rất vui khi được biết và làm chung với mọi người.
Cô cứ tưởng mọi người sẽ không ai để ý đến cô vậy mà....
- Tôi tên là Phong, sau này cô có thể gọi tôi là Tiểu Phong.
- Tôi là Mộc Sương! Chị có thể gọi em là Sương!!
- Chị cứ gọi em là Tiểu Mỹ là được.
- Ừm... Trông em có vẻ nhỏ hơn chị, sau này chứ gọi chị là chị Uyên.
... mọi người thật sự rất nhiệt tình và hoà đồng, ai ai cũng chào đón cô, không hề có ý ghét bỏ.
- Chào mọi người, sau này cứ gọi em là Tự Ninh là được. Nhưng mà....
- Nhưng cái gì? Chị Uyên đã nghe ông chủ bảo rồi. Anh ấy nói em tính tình không xấu, anh ấy còn kêu mọi người phải đối tốt với người mới, nên em đừng lo. Không ai trong tiệm bày kì thị gì em đâu.
- Đúng đó! Sương cũng cảm thấy chị không hề xấu xa như trong lời đồn, thật sự rất dễ thương, nào có đanh đá gì đâu.
- Tôi cũng cảm thấy vậy. Vã lại, tôi chưa từng thấy có người nào làm gái mà lại không trang điểm cả.
- Tiểu Phong, anh nói gì vậy? Rồi cái thái độ đó của anh là sao? Có tin Tiểu Mỹ đánh anh không hả?
- Thì có sao anh nói vậy! Không phải phải ai cũng đồn đoán là cô ấy làm gái dụ dỗ đàn ông sao? Cơ mà... cô ấy thật sự cũng đâu trang điểm.
- Nhưng anh....
- Anh thế nào!? Anh cũng đâu có chê xấu! Em làm gì phản ứng dữ vậy! A! là vì mặt mộc của em xấu xí nên em mới cảm thấy nhột phải không?
- Tiểu Phong, anh đừng chạy, anh đứng lại đó cho em!!
Bầu không khí này... thật sự rất tự nhiên và vui vẻ, cái cảm giác thoải mái này... cô chưa từng cảm nhận được vào những công việc trước kia của mình, cái cảm ấm cúng như người một nhà.
- Ha ha! Tự Ninh em đừng để ý bọn họ. Thật ra Tiểu Cường với Tiểu Mỹ là một đôi, cơ mà không hiểu tại sao họ lại cứ thích cãi vã suốt ngày. Có lúc chị cũng không hiểu rằng họ hợp nhau ở điểm nào nữa!!
Hai bọn họ là một đôi? Ô! Là cặp đôi oan gia yêu nhau sao? Thật ngưỡng mộ, trông họ thật vui vẻ và hạnh phúc, không hề có bất kì ràng buộc nào cả. Nếu như Cung Thời Niên cũng là một người bình thường thì chắc mình và anh ấy..... Không! Không đúng, mình lại nghĩ đi đâu vậy nè!!