Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 220



Sau cuộc điện thoại đó thì Tề Mặc đã đi tìm Tự Ninh ở khắp nơi nhưng tìm hết những nơi cô có thể đến điều không tìm thấy cô, điện thoại cũng không gọi được.

Lúc này anh đã bắt đầu run tay vì sợ hãi.

- Tự Ninh, rốt cuộc là em đang bị gì vậy chứ? Ai đã bắt em đi?!

Nhận biết được Tự Ninh gặp nguy hiểm, có thể là bị bắt cóc nên Tề Mặc đã đến báo cho cảnh sát, nhưng khoảng thời gian Tự Ninh mất tích còn chưa đến nửa tiếng nên cảnh sát không thể tiến hành điều tra và tìm kiếm.

Đến thời khắc này, không còn cách nào khác nữa nên... anh đã quyết định đến nhờ sự trợ giúp của Cung Thời Niên.

Bởi, biết làm sao được, mang danh là nhị thiếu gia của nhà họ Vương nhưng trong tay anh hiện tại chẳng có gì, thế nên cho dù có không muốn nhờ vả Cung Thời Niên thì..... sự an toàn của Tự Ninh vẫn là trên hết.

...----------------...

Tại Cung thị.

- Sao? Cậu nói.... Tự Ninh bị bắt cóc?? Rốt cuộc là chuyện gì vậy hả? Đã nửa tiếng trôi qua rồi cậu còn không cho người đi tìm??

Tề Mặc bực bội chậc lưỡi.

- Chậc! Chỉ hận là trong tay tôi không có nổi một người, nếu không tôi còn đến đây nhờ anh, chịu anh mặt nặng mày nhẹ sao??

Cung Thời Niên đứng dậy đi đến đi lui vài vòng rồi anh nhanh chóng điều động người tìm tung tích của Tự Ninh.

Nhưng trong chốc lát, anh thực sự không hiểu...

- Ai lại rảnh rỗi đi bắt cóc cô ấy chứ? Làm vậy thì bọn chúng được lợi gì? Khoan! Không đúng. Chậu cây kia!! Cô ấy không phải đang làm ở tiệm hoa đó sao??!

Cung Thời Niên suy nghĩ một lúc thì thấy có cái gì đó không đúng.



- Tự Ninh có từng đến gặp ba của cậu không?

Thời Niên lạnh giọng, gương mặt đầy nghiêm túc, thậm chí là sợ hãi, lo lắng đến phát điên.

Anh sợ, nếu sự thật thật sự là vậy thì... toi rồi!!

- Tôi... có nghe mẹ tôi nói, cô ấy đã đến công ty giao cây, nhưng không hiểu sao lại bất cẩn làm vỡ chậu cây rồi bỏ chạy.

Rầm!!!

Đột nhiên Cung Thời Niên lại tức giận đập bàn, chỉ sau vài giây thôi nhưng gương mặt của anh đã tím ngắt, cắt không còn giọt máu. Có lẽ... anh đã sợ rồi. Cũng không biết là đã bao lâu rồi... anh không sợ hãi đến nỗi này.

- Có chuyện gì sao??

Hiện tại, Vương Tề Mặc vẫn chưa hiểu gì, bởi, cậu vẫn chưa biết câu chuyện đáng sợ ở đằng sau.

- Không xong rồi! Chiết tiệt! Tự Ninh, em tốt nhất là đừng có bị làm sao. Chờ anh, anh sẽ tìm ra em nhanh thôi.

Cung Thời Niên vừa lẩm bẩm vừa rút điện thoại ra gọi cho ai đó.

- Đã tìm được chưa? Chậc! Chậc! Các người là bò sao? Còn chưa tìm được? Tôi nuôi các người tốn cơm như thế mà tới chuyện lại chẳng làm ăn được gì!! Nếu không tìm ra cô ấy thì tự mua quan tài sẵn cho mình đi!!

Song, Thời Niên vội bước bước đi một cách gấp rút, đến nỗi không kịp thở.

- Còn ngồi đó? Còn không mau chia ra đi tìm cô ấy? Đúng là nhị thiếu gia, vô tích sự!!

...----------------...

Tại một công trình bị bỏ hoang nhiều năm.



- Các người muốn làm gì?? Nếu muốn giết tôi, được thôi, ra tay đi, còn chờ gì chứ??

Sau khi tỉnh dậy Tự Ninh đã không ngừng la hét.

- Đại ca! Cuộc ghi âm đó đã được xử lí rồi, chiếc điện thoại cũng đã được vứt luôn, chắc chắn không có gì sơ suất.

- Vậy thì tốt!

Nói xong, cái tên được gọi là đại ca đó chầm chầm bước đến phía Tự Ninh rồi ngồi xuống dùng một con dao sắc nhọn nâng cằm cô lên.

- Ha! Muốn chết!! Đâu có dễ như vậy? Còn phải chờ một người đến!! Chết trước mặt kẻ đó mới thú vị! Vã lại, gặp được người mình yêu lần cuối trước khi chết... cô không vui sao??

Tự Ninh mơ hồ.

- Ý của anh là sao? Ai? Anh còn muốn gò ở tôi nữa? Rốt cuộc các người còn âm mưu gì nữa?

- Đại ca, cô gái này nhìn cũng xinh đẹp, hay là... anh thưởng cho bọn em đi! Không phải người kia cũng muốn anh hành hạ cô gái này sao? Một công đôi việc luôn đại ca.

Tên đại ca đó đứng dậy lau con dao trên tay vài cái rồi nhẹ nhàng hất cằm.

- Tụi bây muốn làm gì thì làm, đừng chơi chết nó là được. Tao phải cho cái tên Cung Thời Niên đó nếm trải cảm giác người mình yêu chết trước mặt mới được. Nếu được... thì cho hai tụi nó chết chung luôn, cũng vui đấy nhỉ?

- Đại ca! Không phải chứ? Phan tổng chỉ kêu chúng ta giết cô gái này thôi, không được đụng vào tên đó. Anh... muốn làm gì?

- Mày sợ? Ha! Còn tao thì không. Để nó nếm trải cái mùi vị người yêu chết trước mặt thoii thì hề hớn gì vào cái công ty của tao bị nó hại cho phá sản, thấm vào đâu với việc tao ngồi tì mấy năm nay. Cái cục tức đó, tao không nuốt trôi!!

Tự Ninh nghe xong mà trong lòng cảm thấy vô cùng run sợ.

Bọn họ muốn làm gì chứ? Bọn họ không chỉ là người của Vương tổng và Phan tổng mà còn là kẻ thù của Cung Thời Niên. Không xong rồi, mình thì họ sớm muộn gì cũng giết, nhưng Cung Thời Niên thì.... Mình rõ ràng đã rời xa anh ấy rồi, nhưng tại sao chuyện không may vẫn xảy ra chứ? Không được, Cung Thời Niên, tốt nhất là anh đừng đến đây, đừng tìm ra em!