Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 23



Rảnh rỗi trong bệnh viện, Phó Tự Ninh chẳng biết làm gì ngoài việc lẳng lặng ở khung cửa sổ, nhìn ra bầu trời xa xăm.

Đôi lúc những suy nghĩ vu vơ lại chiếm hết chỗ trống trong trí não cô. Cô nghĩ rằng nếu cô được sống lại vào kiếp trước thì sẽ thế nào, chắc chắn là cô có thể ngăn cản mọi hiểm hoạ, tai ương cũng sẽ không xảy ra.

Tuy là cuộc sống này có thần kì, sẽ có phép màu xảy ra, nhưng, nó chỉ đến với ta một lần mà thôi. Nếu quá tham lam mà khẩn cầu thêm... thì cũng chẳng được gì, ngược lại, còn là sự tức giận của trời cao.

Và lâu lâu cô cũng có nhìn vào vết thương đã được băng bó trên cổ tay mình.

Cảm thấy....hôm qua bản thân mình thật điên cuồng và thật liều mạng. Nhưng tại sao lúc cô dũng cảm đối mặt với cái chết thì lại có người cứu cô? Bọn họ muốn cô sống hay chỉ đơn giản với hai từ "cứu người"?

Nghĩ đi nghĩ lại thì cuộc sống này của cô vẫn nhạt nhẽo như vậy, không hề có một chút thứ gì khiến cho cô lưu luyến cuộc đời thối nát này cả.

Cung Thời Niên? Ha! Tại sao cô phải sống vì anh ta trong khi kiếp trước người giết cô chính là anh.

Phó Tự Ninh cô tuy có yêu mù quáng và điên rồ, nhưng, đó không phải là mãi mãi. Giờ cô không muốn chờ, cũng chẳng muốn khiến anh ta yêu cô nữa. Không phải là vì cô tuyệt vọng vào người đàn ông đó, mà là... cô đã chấp nhận được sự thật phũ phàng này rồi. Nên cũng vì vậy mà cô không còn trông mong gì nữa, không còn nhìn anh ta bằng ánh mắt cầu xin yêu thương đó nữa.

Có lẽ là lòng Tự Ninh vẫn còn vương vấn thứ tình yêu bạc bẽo đó đấy. Cơ mà... con người Cung Thời Niên là thế nào chứ? Máu lạnh, vô tình, có yêu cũng chỉ là thương đau và chết chóc nên.... thứ tình cảm đó chỉ là một thứ vô hình còn xót lại mà thôi.

Nhưng, có vẻ như sáng nay anh ấy đã làm nó hiện hình, những lời nói... và hành động đó.... thật khiến cho người ta phải khó chịu và không thôi phải hoài vọng.

Cạch!!!

- Cô là Phó Tự Ninh phải không? Cô đã đỡ hơn chưa, bây giờ.... cô còn có ý nghĩ tự tử trong đầu không?

Là bác sĩ - trông anh ta thật trẻ và đẹp trai, lại còn... có chút gì đó dịu dàng nữa.



- Tôi.... không sao nữa rồi.

- Không còn muốn chết nữa là tốt, nếu không thì cô phải cần đến chuyên khoa tâm lý đấy.

Anh bác sĩ đó đi đến gần cô và cùng cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Bỏ tay vào túi, anh thở dài rồi bảo.

- Thật ra, tôi đã được nhìn không ít người phải chịu đau khổ rồi. Đau khổ vì bệnh tật, đau khổ vì biết mình sắp chết hay mất thân. Nhiều người trong đó cũng có ý định tự tử vì họ... cảm thấy tuyệt vọng. Còn cô thì sao? Vì sao cô lại muốn kết liễu cuộc đời của mình như vậy... trông khi.... cô còn rất trẻ?

Phó Tự Ninh im lặng cúi đầu, không phải cô không muốn trả lời hay là cảm thấy anh bác sĩ này phiền, chỉ là... tự dưng cô lại cảm thấy mình quá hèn nhát, cảm thấy bản thân mình đang trốn tránh sự khốn khổ của cuộc đời.

- Ha ha! Có là tôi hơi mất lịch sự khi lo chuyện bao đồng như vầy!

Anh đưa tay lên gãi gãi đầu và cười cười để làm giảm bớt không khí kì lạ trong phòng bệnh.

- Nhưng thật ra... tôi chỉ muốn nói với cô... được sống đã là may mắn lắm rồi. Cô đừng khờ dại mà chết như vậy.Chết thì rất dễ nhưng muốn sống thì mới là điều khó. Tính mạng của bản thân là quan trọng nhất, vì vậy, cô đừng vì có một người chồng tệ bạc và vội quyết định tự tử.

- Được rồi! Tôi còn phải thăm các bệnh nhân khác nữa, tôi đi đây!

Cạch!

Nói xong những điều cần nói rồi thì anh vội ra ngoài, có vẻ là anh rất bận rộn.

- Anh chàng bác sĩ này thật là gần gũi và hoà đồng, còn là một người vui vẻ nữa. Nói chuyện cùng một người như vậy thật là thoải mái, tâm trạng mình cũng đã tốt hơn rất nhiều rồi. Chỉ là.... anh ấy nói "chồng", chồng gì vậy? Mình vì ai cơ!!??

Lúc này cô nghĩ là anh bác sĩ đó chỉ nhầm lẫn gì thôi, chứ cô chưa biết mình đã bị gán cho một người chồng rồi.