Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 29



Sáng hôm sau.

Tuy mọi chuyện của thế giới này vẫn bình thường như vậy nhưng... cuộc sống của Tự Ninh lúc này thì chẳng bình thường tí nào. Dường như..... ai đó đã khiến cho cô cảm nhận được sự ấm áp của tình yêu mà trước giờ cô chưa từng nếm trải qua.

- Ưm!

Phó Tự Ninh dần dần mở mắt ra.

Thật chói mắt!

Chói? Nhưng thứ làm cho cảm cảm thấy loá mắt không phải là ánh sáng của mặt trời đâu, nó là... người đàn ông đang ôm chặt lấy cô - Cung Thời Niên.

Anh ta thật là chói loá! Nhan sắc trời cho này thật khó khiến người ta không rung động.

Hàng mi dài dài cong cong, đôi môi quyến rũ, cả... hơi thở đều đặn này nữa. Anh ta lúc ngủ trông thật là.... dịu dàng!

Tim của Tự Ninh như không còn nghe sự điều khiển của cô nữa, nó...cứ đập thình thịch như sắp nổ tung ra.

Tay của cô dần dần đưa lên sờ vào bờ môi của Thời Niên trong vô thức.

- Á!

Thoắt cái, Cung Thời Niên đã tỉnh giấc, anh nhếch mép lên và nhanh chóng lật người lại, đè lên người của Phó Tự Ninh.

- Ha! Cô đang muốn làm gì vậy?! Bờ môi này của tôi khiến cô lưu luyến đến vậy sao? Hay là.... chuyện tối qua vẫn còn tại tồn tại trong đầu cô không chịu ra ngoài?

- Không, tôi....

Tự Ninh hoảng hốt vội muốn giải thích gì đó nhưng.... Cung Thời Niên đã nắm chặt lấy tay cô và....

- Ưm!

Chiếm đoạt lấy bờ môi đang mấp máy của cô, một cách... mạnh bạo khiến cô nghẹt thở.

Sau một lát, anh chợt gặm nhẹ vào môi của Tự Ninh một cái rồi dứt ra.

- Ưm! Hộc! Hộc! Hộc!



Nụ hôn của anh mạnh mẽ đến mức khiến cô chút nữa là chết vì nghẹt thở rồi.

- Cô đáng yêu quá đấy! Đã làm đến chuyện kia luôn rồi mà vẫn thiếu kinh nghiệm đến vậy! Sao cô lại nín thở khi hôn chứ?

- Tôi.....

Tự Ninh đỏ mặt bừng bừng.... nhưng, đây đâu phải là chuyện gì lạ, từ trước giờ cô chưa hôn ai bao giờ, cũng chưa từng được ai hôn, vì vậy.... có chút không hiểu biết. Cơ mà.....

- Sao tôi có thể so bì với anh được. Anh đã hôn bao nhiêu cô gái rồi, còn tôi... tôi chưa từng.... chưa từng như vậy, tôi....

Tự Ninh vừa nói vừa đỏ mặt mà nghiêng đầu sang chỗ khác, cô vừa thẹn thùng, lúng túng mà cũng vừa.... nhói lòng.

Đúng vậy, anh ấy đã hôn bao nhiêu cô gái xinh đẹp rồi? Đã làm chuyện... chuyện tối qua với bao nhiêu cô nàng nóng bỏng? Còn mình... là một trong số đó thôi nhỉ? Ha! Còn chẳng phải vậy sao? Mình.... còn không giống một con thú cưng sao? Chơi đùa? Chắc vậy!

Sự xấu hổ và ngại ngùng trong đôi mắt trong xinh đẹp của Tự Ninh biến mất nhanh chóng chỉ trong vài giây, thay vào đó.... là sự buồn rầu không lối thoát.

Cơ mà... cũng vì cô vội biến hình đáng thương như thế nên... mới khiến cho Cung Thời Niên tức giận.

Tay anh siết chặt cổ tay của Tự Ninh khiến cho cô đau đớn mà cắn răng.

- A!

Ánh mắt đó của anh, nó tràn trề sự phẫn nộ, là ai đã gieo cơn lửa cháy bừng bừng đó vào lòng anh?

Bây giờ Cung Thời Niên trở nên đáng sợ đến mức khiến cho Tự Ninh ngay cả nhìn cũng không dám nhìn anh, cô chỉ biết nhắm mắt lại run rẩy.

Anh ấy sao vậy? Rõ ràng lúc nãy vẫn còn mình thường lắm cơ mà! Sao... sao giờ lại thành ra thế này? Chẳng lẽ mình nhắc đến chuyện đó đã làm cho anh cảm thấy tức giận?

- Phó - Tự - Ninh!!!

Anh gằn giọng, nhấn mạnh tên cô trong cơn tức giận đang bừng bừng trong cõi lòng.

- Á! Đau!

Tay anh càng lúc càng siết chặt lấy cổ tay cô, đến mức... xương cô như sắp nứt ra, vô cùng, vô cùng đau đớn!



- Anh... anh... anh... anh..

Cô lắp bắp sợ hãi không nói ra thành lời.

Nhìn cô gái đang run rẩy, mặt tái mét vì sợ hãi dưới thân mình, anh chợt cảm thấy nhói lòng. Cơn giận cũng từ từ dịu đi bớt.

Anh ấy... thả lỏng tay hơn rồi... nhưng... mình thật sự không dám mở mắt ra. Lỡ như... ánh mắt của mình khiến anh thêm tức giận thì như thế nào? Anh ấy... sẽ giết mình thêm một lần nữa?

- Cô nghĩ... tôi đã từng như vậy với những cô gái khác sao? Tôi nói cho cô biết... tôi chỉ như vậy với cô thôi!

Anh vẫn nghiến ngầm như thế, chỉ là... cơn thịnh nộ đã vơi bớt rồi.

Nhưng mà.... sao cơ! Anh ấy.... đang nói gì vậy? Anh ấy tức giận vì cô nói anh đã từng chơi đùa qua những cô gái khác ngoài cô sao? Cô... không nghe lầm chứ! Cơ... cơ mà.... tại sao?

Tại vì cô là một cô gái mà anh xem là đặc biệt. Tự Ninh có lẽ cô vừa mới sống dậy nên chưa biết, chứ trước giờ Cung Thời Niên luôn ghét phụ nữ, anh chưa hề chạm vào bất kì người phụ nữ nào. Đối với anh.. bọn họ điều dơ bẩn, tiếp cận anh không phải vì tiền, danh lợi thì cũng vì nhan sắc và cơ thể của anh. Nói yêu Cung Thời Niên anh sao? Ha! Chỉ toàn là những câu nói dối, lừa bịp!

Vì vậy nên.... ngay cả nụ hôn đầu và lần đêm hôm đó với cô... cũng là lần đầu của anh. Lần đầu của một người đàn ông đều trao hết cho của cả.

Thế mà Tự Ninh cô lại nói anh như vậy? Rốt cuộc thì cô xem anh là loại người gì chứ?

Nên biểu sao một người có lòng tự trọng cao như Cung Thời Niên lại không tức giận cho được. Những lời nói đó chẳng khác nào cô đang hạ thấp và xem thường anh.

Đặc biệt là.... cô đang coi bản thân mình là gì? Món đồ chơi của Cung Thời Niên tôi sao? Tại sao cô có thể nghĩ như vậy được hả?

Lòng anh vô thức nghĩ như vậy đấy, cơ mà... anh cũng chẳng rõ mình đối với Tự Ninh sao lại có sự khác lạ đến thế. Tuy là có không giải thích rõ được nhưng.... cô đối với anh... thật sự... có cái gì đó rất đặc biệt.

Tức giận! Anh lại cuối xuống hôn Tự Ninh thêm một lần nữa, rồi để lại thêm một dấu hôn trên cổ - chỗ dễ nhìn thấy.

- Ưm!

- Được rồi, đừng có run rẩy nữa. Tôi đâu có đáng sợ đến thế!

Song, anh liếm mép rồi bước vào phòng tắm.

Bên ngoài, Tự Ninh vẫn không ngừng hổn loạn.

- Anh không đáng sợ? Vậy thì ngay cả hổ cũng trở nên hiền lành rồi!